MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 324

– Hay đấy! Ông có năm chục ngàn đô vài ngày trước khi ông chết. Con

bảo ông nên dùng khoản tiền ấy vào việc gì?

– Con chỉ thưa với ông lời đề nghị của ông Sherman. Ông tác giả ấy thấy

ông là nhân vật đặc biệt, ông đại diện cho một thời kỳ trong lịch sử Hoa Kỳ.
Con phải thưa với ông chuyện ấy để nếu ông muốn nói gì với người cùng
thời, với những người đời sau..

Ông già lắc đầu:
– Từ chối đi con. Ông không thích kể lể chuyện riêng tư của ông với

người lạ.

Rồi ông nói:
– Ông muốn con làm cho ông một di chúc riêng. Di chúc chỉ có một điều

là ông dành tất cả quyền khai thác cuộc đời ông cho con. Làm đi, đưa ông
ký ngay.

Già Sam đứng lên, tuột đôi giày cao su nhà tù ra để đi chân không trong

phòng. Ông lại vừa đi vừa đếm những bước chân. Bỗng ông dừng lại:

– Adam… Giúp ông việc này.
– Dạ. Việc gì ạ?
Lấy trong áo ra phong thư, già Sam đưa thư cho anh cháu:
– Ông nhờ con đưa thơ này đến tận tay một người.
– Vâng. Ai thế ông?
– Quince Lincoln.
Ông già như người lạc hồn vào cõi xa xăm nào đó. Ông nói như người nói

một mình trong giấc mơ:

– Ông viết cả tuần mới xong thư này. Để viết nó ông đã phải suy nghĩ,

lựa lời không biết là trong bao nhiêu đêm. Thư tạ tội đó con. Không phải thư
xin lỗi mà là thư tạ tội. Ông đã mang tội lỗi này trên đầu ông, trong tim ông,
từ mấy chục năm trời nay. Joe Lincoln, bố của Quince là người tốt. Vì ngu
xuẩn ông đã bắn chết Joe. Khi nổ súng ông biết ông có thể giết Joe mà
không bị tù tội. Tuy ngoài mặt chẳng bao giờ ông thú nhận nhưng trong lòng
ông vẫn hối hận. Bây giờ thì ông chỉ còn có thể nói là ông ân hận. Trong thư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.