MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 347

Tại sao ông trở thành người đồi bại đến như thế này? Trên đường đời ông đã
lầm lạc ở chỗ nào? Ông thù hằn người ta để rồi ông như thế này đây. Con
không thù hằn ai cả, đời con đẹp biết bao nhiêu. Chúng ta cùng chung một
huyết thống nhưng tại sao chúng ta lại khác nhau đến thế?

Ông già chầm chậm ngồi xuống ghế, đầu gục xuống, hai tay ôm lấy mặt.

Hai ông cháu yên lặng trong một lúc lâu.

Không gian chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động nhẹ của mấy người

giám thị đi lại bên ngoài.

– Con ơi… Ông cũng chẳng muốn phải chết khốn khổ, khốn nạn chút

nào. – Ông già nói, giọng khàn khàn – Nhưng đến lúc này cái chết không
còn làm ông bận trí nữa. Từ lâu rồi ông đã biết ông sẽ chết ở đây. Nỗi sợ hãi
lớn nhất nặng nhất của ông là ông chết mà không được một ai thương tiếc,
xót xa. Ý nghĩ ấy thực ghê rợn. Chết mà không một người thân yêu đi sau
quan tài, không ai nhỏ một giọt nước mắt. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Bây
giờ ông đã có người thương yêu ông, luyến tiếc ông. Ông biết con sẽ buồn vì
con thương ông, ông biết con sẽ lo cho ông được chôn cất tươm tất. Ông sẵn
sàng rồi, con ơi..

Ông già ngửng mặt lên nhìn anh cháu. Vẻ mặt ông thản nhiên nhưng đôi

má ông ràn rụa nước mắt, ông gượng cười:

– Bây giờ ông cháu ta làm thế này nhé… Ông sẵn sàng ra đi, ông sẽ dành

hai ngày tới để sửa soạn ra đi. Về phần con, con cứ làm những việc con cần
làm, con muốn làm. Nếu con thắng, đó là tốt cho con. Nếu không, ông vẫn
thảnh thơi ra đi.

Adam hỏi vội:
– Vậy là ông bằng lòng cộng tác?
– Cộng tác nhưng không có cái trò xin khoan hồng, cũng không kháng án

thêm nữa. Còn hai đơn kháng án ông đã ký đấy. Con lo hai đơn ấy đủ rồi.
Ông sẽ không ký đơn nào nữa đâu.

Ông già lấy tay lau nước mắt, ông đốt điếu thuốc mới:
– Cô Lee con thế nào? – Ông hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.