MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 389

Chương 44

Phút cuối cũng đến thật nhanh.
Nó đến vào lúc mười một giờ năm mươi phút đêm.
Ba tiếng gõ cửa nhọn và sắc. Chàng trai đứng bật lên, vẻ mặt ngơ ngác.

Ông già đứng lên, hít vào một hơi dài, ông nắm tay anh cháu.

– Nghe ông. Đi với ông đến cửa, nhưng không được ở lại.
– Vâng.
Anh cháu ôm chầm lấy ông.
– Nói với cô Lee ông thương cô lắm. Nhé… Nói với cô ông nhớ, ông

nghĩ đến cô thật nhiều trong những phút cuối đời ông. Ông không buồn vì cô
không đến. Ông cũng chẳng đến nếu ông không bị bắt buộc.

Anh cháu úp mặt lên vai ông. Anh không nói nhưng anh tưởng là anh nói:
– Vâng.. vâng.. Con sẽ nói..
– Nói với mẹ con ông có lời hỏi thăm nhé. Ông vẫn mến mẹ con. Nói với

Carmen ông yêu thương nó lắm. Ông xin lỗi các con. Ông để lại cho các con
một di sản quá nặng.

Chàng trai gượng nói lên thành tiếng:
– Ông ơi… Chúng con sống được…
– Ông biết các con sẽ sống đàng hoàng. Ông chết với tư cách là người

đàn ông kiêu hãnh vì ông có các con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.