MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 393

mọc. Xe chàng vun vút chạy qua cả chục thị trấn. Chàng chẳng biết chàng
đang ở đâu, đi đâu. Chàng chỉ biết chàng không thể lạc đường được vì chàng
có định đến nơi nào nhất định đâu.

Ánh đèn một tiệm bách hóa bên đường làm chàng ngừng xe lại. Nửa đêm

về sáng, không có người khách nào trong tiệm. Người thiếu phụ bán hàng có
mái tóc hung đỏ ngồi sau quầy, nhai kẹo cao su, hút thuốc lá, nói chuyện cà
kê dê ngỗng qua điện thoại. Adam đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra một bịch sáu
lon bia.

– Xin lỗi. – Người thiếu phụ nói – Không được mua bia sau 12 giờ đêm.
Đứng trước quầy, tay đã cho vào túi lấy tiền ra trả, Adam hất hàm:
– Chị nói cái gì?
Người thiếu phụ không ưa cái hất hàm và giọng nói bất lịch sự của Adam,

chị ta đặt ống điện thoại xuống và đứng lên:

– Không được bán bia, không được mua bia sau 12 giờ đêm. Đó là luật.
– Luật?
– Phải. Đó là luật.
– Luật của bang Mississippi?
Người thiếu phụ gật đầu:
– Phải.
– Chị có biết tôi nghĩ gì về cái gọi là luật của bang này không?
– Không. – Người thiếu phụ lắc đầu – Tôi không biết anh nghĩ gì mà tôi

cũng cóc cần biết…

Adam quăng tờ 10 đô-la lên quầy rồi xách bịch bia lon đi ra. Người thiếu

phụ nhìn theo, lượm tờ giấy bạc cho vào két, rồi nhấc ống điện thoại lên tiếp
tục cuộc nói chuyện cà kê. Lẽ ra chị ta phải gọi cho cảnh sát khi gặp trường
hợp như thế này nhưng chị không gọi vì nghĩ chẳng nên làm phiền cảnh sát
chỉ vì sáu lon bia lẻ tẻ.

Trở vào xe Adam mở lon bia ngửa cổ uống cạn. Rồi chàng lại cho xe chạy

đi. Đi đâu chàng không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.