MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 395

– Cô đến đây làm gì?
Adam hỏi. Lee không trả lời.
– Nửa tháng rồi cô đi đâu?
– Cô ở bệnh viện.
– Ở đâu cô cũng phải gọi điện về chứ? Tại sao lại không?
– Đừng giận cô mà. Cô đang cần con yêu thương cô…
Lee áp áp má vào cánh tay anh cháu.
Vẫn còn hờn giận Adam nói:
– Con không biết phải nghĩ sao về cô. Việc cô làm không thể nào tha thứ

được.

– Ông có muốn gặp cô không? Ông có nói gì đến cô không?
– Ông con muốn gặp cô lắm. Ông bảo con nói với cô là ông yêu thương

cô, ông nhớ, ông nghĩ đến cô thật nhiều trong những phút chót. Nhưng cô có
nghĩ gì đến ai đâu, cô chỉ biết có cô thôi.

– Tội nghiệp cô mà, Adam. Cô sống dở, chết dở trong bệnh viện. Cô

muốn chết, con ơi… Cô yếu đuối lắm. Cô cần được yêu thương, được nâng
đỡ…

Thấy Lee nhìn hai lon bia chưa mở, Adam vội quăng hai lon bia đó ra xa.
– Cô không uống nữa đâu!
Lee nói như van xin, như năn nỉ. Giọng nói của bà nghe thật đáng thương.

Khuôn mặt đẹp của bà có vẻ mệt mỏi.

– Cô có tới để gặp ông. – Lee nói.
– Hồi nào?
– Tối qua. Nhưng muộn quá, người ta không cho cô vào.
Trái tim Adam dịu lại. Chàng chẳng nên làm cho bà cô thân yêu của

chàng phải khổ sở. Bà là người đáng thương, cô đơn, chồng con không ra
làm sao cả, bà nghiện rượu, bà yếu đuối nhưng bà vẫn phải đến để bỏ tật xấu
và để sống đường hoàng. Và bà là bà cô ruột của chàng, cô Lee yêu dấu.
Giọng nói của chàng dịu lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.