MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 397

– Tại sao cô lại đốt nhà chứ?
– Lẽ ra cô phải đốt nó từ lâu rồi.
– Cô không trả lời con tại sao cô lại đốt nhà?
– Đốt nó đi chứ để làm gì? Nhà đó đầy những hồn ma, bóng quỉ. Bao

nhiêu tội ác, bao nhiều thảm kịch từ đấy mà ra. Đốt cho nó tiêu đi. Đốt nó là
phải quá chứ.

Bà nhắc lại:
– Lẽ ra phải đốt nó từ lâu rồi.
Adam thấy mọi tranh luận với bà về việc bà đốt nhà đều vô ích. Toà nhà

đã thành tro than.

Dưới kia một chiếc xe vận tải lịch kịch chạy vào nghĩa trang. Xe dừng lại

dưới chân đồi. Hai cô cháu nhìn xuống. Ba anh lao công da đen từ trong xe
nhảy ra, đứng vươn vai.

– Người áo đỏ là Herman. – Cô Lee nói.
– Herman là ai? – Anh cháu hỏi.
– Trưởng đội đào huyệt ở nghĩa trang này. Anh ấy đào huyệt ông bà nội

của cô, đào huyệt bà nội của con và huyệt của tất cả những người nằm trong
nghĩa trang này.

Lee ngừng khóc. Mặt trời vượt lên trên những lùm cây. Nắng bắt đầu làm

cho hai cô cháu thấy nóng.

– Cô rất vui vì con đã về cứu ông. – Lee nói – Không hỏi cô cũng biết

việc con về làm ông vui lắm.

– Con thất bại, cô ơi. Con về hay không ông vẫn thế.
– Con đã làm hết sức của con. Con đừng ân hận. Đêm đầu tiên khi con

về, con có nói với cô là việc cứu ông sẽ rất khó. Con đã đi đến cùng với ông.
Thế là đủ rồi. Ở đời không phải cứ đấu tranh là nhất định phải thắng. Xong
rồi. Con hãy bình yên trở về Chicago sống cuộc đời của con.

– Con không về Chicago đâu.
Đến lượt cô Lee ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.