MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 396

– Đến phút cuối cùng ông con còn nói đến cô. Ông dặn con nói với cô là

ông yêu thương cô lắm…

Lần trước chàng nói với cô câu này bằng giọng nói giận hờn, trách móc.

Lần này chàng nói bằng giọng nói trìu mến pha lẫn kiêu hãnh: trong dòng họ
Cayhall vẫn có tình yêu thương, tình huyết thống, vẫn có những người
Cayhall yêu thương nhau:

– Ông con không trách gì cô vì cô không đến.
Lee khóc. Bà khóc êm, khóc sạch và bà khóc thật lâu.
– Ông con can đảm và đường hoàng lắm. – Adam nói – Ông con nói trái

tim ông đã bình yên ở trong Thiên Chúa. Ông con không còn thù hận gì nữa.
Ông con rất hối hận vì những việc ông đã làm. Con phục ông lắm. Ông thật
là một dũng sĩ dũng cảm trước cái chết.

– Con có biết đêm qua cô làm gì không?
Lee đột ngột hỏi giữa hai tiếng thút thít.
– Cô làm gì đêm qua?
– Cô về nhà của ông nội. Toà nhà bỏ hoang cô đã đưa con đến ấy.
– Cô về đó làm gì?
– Cô về đốt nó. Cô tưới cho nó thùng xăng, cho nó mồi lửa. Thế là nó

bốc cháy phừng phừng. Đám cháy đẹp kinh khủng. Nó cháy tiêu rồi, cháy
rụi luôn. Bao nhiêu dây leo, hoa dại sống bám vào nó cũng ra tro hết.

– Cô nói thật ư?
– Thật mà. Con muốn xem lát nữa mình đến xem. Tí xíu nữa thì cô bị

người ta bắt quả tang về tội đốt nhà. Nhung có bị bắt cô cũng chẳng sợ. Cô
mua tòa nhà đó rồi. Trả cho ngân hàng mười ba ngàn đô. Nếu mình là chủ
căn nhà, mình có quyền đốt nó, phải không, ông luật sư?

Adam hỏi lại:
– Cô đốt nhà thật ư?
– Thật mà. Cô tưới xăng, châm lửa, rồi chạy ra xe lái đến đầu dốc gần

nhà thờ cô dừng xe lại xem đám cháy. Không có xe chữa lửa đến. Cháy đến
hết mới thôi. Đây này… Tay cô vẫn còn mùi xăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.