MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 84

– Bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi sáu.
– Non choẹt. Chỉ bằng thằng nhỏ hai mươi. Ra trường năm nào?
– Năm ngoái.
– Chà… Bọn Do Thái khốn nạn hết chuyện làm, bày đặt cho một anh ngớ

nga ngớ ngẩn miệng còn hôi sữa đến tham gia vào việc giết tôi. Ngay từ đầu
tôi đã biết bọn chúng rất muốn thấy tôi phải chết. Nay thì tôi có bằng chứng.
Tôi giết vài tên Jews, nay chúng giết tôi. Phải thôi. Tôi có phàn nàn gì đâu.

– Ông nhận là ông đã giết hai anh em nhà Kramer?
Ông già trừng mắt:
– Hỏi gì kỳ cục vậy? Bồi thẩm đoàn nói là tôi giết. Từ 9 năm nay hết toà

án này đến toà án khác đều phán quyết kết luận của bồi thẩm đoàn về tôi là
đúng. Vấn đề là như thế. Tôi nhận hay tôi chối có gì quan trọng? Anh là ai?
Anh là cái gì mà đến đây hỏi tôi những câu ấm ớ như thế?

– Tôi là luật sư mà ông thì cần có luật sư. Tôi muốn giúp ông.
– Này nhóc… tôi cần nhiều thứ lắm. Cần thật đấy nhưng tôi không cần

cái thứ cà chớn như nhóc đến đây dạy tôi phải làm cái này, đừng làm cái kia.

Một lần nữa ông già phun ra những lời cay độc, nặng nề, hạ nhục người

khác nhưng vẫn bằng cái giọng êm ái, không mảy may tức giận hay xúc
động, ông liên tiếp hút những hơi thuốc dài, nuốt khói, gạt tàn vào cái đĩa
nhựa mẻ đặt trên mặt bàn gỗ.

– Ông Cayhall.
Chàng trai thu hết bình tĩnh để không bị cơn xúc động làm cho run giọng:
– Tôi là luật sư. Tôi có học. Tôi kiên quyết chống lại án tử hình. Tôi

nghiên cứu khá đủ về Tu chính án thứ tám. Tôi có thể giúp ông được rất
nhiều. Vì vậy tôi đến đây để giúp ông. Miễn phí.

– Miễn phí! – Ông già nhắc lại – Tử tế quá đấy. Anh có biết mỗi tuần tôi

nhận được bao nhiêu đề nghị biện hộ miễn phí cho tôi không? Những luật sư
lớn, nổi tiếng, giàu thế lực, giàu tiền. Những con rắn độc trong rừng luật
pháp. Họ đều muốn được đại diện cho tôi, nhân danh tôi, gửi đi những kiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.