MẢNH GỐM VỠ - Trang 113

đường, rồi nó quay sang Ajima với ánh mắt dò hỏi.

“Vì lòng tự trọng đấy con ạ”, bà nói. “Ông ấy không muốn người khác
thương hại mà bố thí cho mình.”

Mộc Nhĩ đá văng một viên đá nhỏ dưới chân. Tại sao lòng sĩ diện và sự ngốc
nghếch lại luôn là bạn đồng hành khăng khít với nhau thế?


Đứng dưới cầu, khoanh tay trước ngực, nét mặt đanh lại, Mộc Nhĩ bắt đầu
nói.

“Con có việc phải đi xa”, nó nói nghiêm trang. “Đường đi xa xôi hiểm trở,
đầy bất trắc. Bác có biết là con có đủ thứ chuyện để lo sợ rồi không?”

Bác Sếu ngạc nhiên ngước nhìn lên. Chưa bao giờ Mộc Nhĩ lại nói chuyện
với bác với giọng giận dữ như vậy.

“Con đang lo cho ta đấy à, anh bạn? Đừng lo. Ta đã tự nuôi sống mình - và
nuôi cả con - suốt bao nhiêu năm trước khi con làm việc cho ông thợ Min
rồi. Ta vẫn có thể làm được như vậy lần nữa. Hay con nghĩ bây giờ ta là kẻ
vô dụng?”

“Không phải bác!” Mộc Nhĩ hét lên, đập đập hai cánh tay trong nỗi thất
vọng như một con chim khổng lồ vỗ cánh. “Con không nói đến bác! Chính
bà Min mới là người con nghĩ đến! Bà ấy đã già rồi - bác có còng lưng mỏi
gối vì nhổ cỏ như bà ấy đâu mà biết? Rồi lại phải đi ngần ấy đường núi để
nhặt nấm, hay hái dâu dại - lẽ ra bà ấy phải được nghỉ ngơi, khỏi phải làm
những việc ấy từ lâu rồi! Ông chồng không giúp bà ấy việc nhà. Ông chủ
không đoái hoài đến bất cứ thứ gì khác ngoài công việc của mình!”

Mộc Nhĩ ngừng lại, thở gấp. Nó hít thật sâu rồi nói tiếp, nhỏ nhẹ hơn. “Bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.