MẢNH GỐM VỠ - Trang 123

màn đêm buông xuống. Sau khi dọn sạch một khoảng trống, nó nhặt đá từ
dưới suối lên xếp thành môt vòng tròn. Rồi ở giữa vòng tròn nó dựng một
kim tự tháp nhỏ bằng những cành khô chụm đầu lại với nhau. Dưới đáy kim
tự tháp là một lớp lá thông khô.

Mộc Nhĩ thành thạo đánh hai hòn đá lửa vào nhau. Những tia lửa bắt vào
đám lá thông. Cũng phải mất vài lần như vậy mới có một làn khói nhỏ báo
hiệu ngọn lửa sắp bùng lên. Mộc Nhĩ lắc đầu tự chế nhạo mình. Bác Sếu hầu
như lần nào cũng nhóm được lửa từ ngay cú mồi đầu tiên.

Mộc Nhĩ ngồi dựa lưng vào một trong hai tảng đá. Nó cất hai hòn đá đánh
lửa vào chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng rồi lấy một cái bánh gạo trong túi ra ăn.
Nó hơi nhăn mũi lại khi cắn miếng đầu tiên. Nó đã ăn hết bánh gạo của
Ajima ngày hôm qua, mứt hồng đã hết từ lâu. Những chiếc bánh này nó mua
ở trong làng, chẳng giống những chiếc bánh do Ajima làm chút nào, cả về
mùi vị lẫn độ mịn của bột.

Ăn xong, Mộc Nhĩ lấy cục đất sét ra ngắt, véo, nhào, lăn tròn nhưng chưa
nặn thành hình gì cả, chờ cục đất thì thầm mách bảo. Lập tức cái lưng cong
cong, trơn trơn của một con rùa định hình. Tạo hình đầu rùa có khó hơn, và
Mộc Nhĩ, mải mê với công việc tỉ mẩn.

Một lúc sau, nó chợt nhận ra mình đang căng mắt nhìn cục đất sét qua ánh
sáng của ngọn lửa bập bùng. Nó đưa mắt nhìn quanh; mặt trời đã lặn, nhưng
ánh hào quang vẫn còn bảng lảng trên mấy đám mây. Mộc Nhĩ đứng dậy,
tháo cái chiếu buộc bên hông gùi ra. Nó trải chiếu ở khoảng đất giữa đống
lửa và tảng đá, nằm sấp xuống, chống tay lên cằm, tư lự.

“Có hai thứ mà con người luôn thích ngắm nhìn”, nó như nghe tiếng bác
Sếu vang vọng trong đầu. “Đó là lửa cháy và nước chảy. Bao giờ cũng như
vậy, nhưng lại luôn luôn thay đổi.”

Khi màn đêm buông xuống, ngọn lửa bắt đầu hắt những cái bóng kì lạ lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.