MẢNH GỐM VỠ - Trang 125

một đống than hồng. Mộc Nhĩ thầm mắng mình đã không nhặt nhiều củi hơn
để cạnh đống lửa.

Tiếng động đang tiến lại gần hơn. Mộc Nhĩ có thể nghe thấy tiếng lá cây lạo
xạo ở bên trái. Trên mặt đất ngay trước mặt nó có một cây gậy. Thật ra chỉ là
một cành cây, nhưng dù sao có cũng hơn không. Nó tuốt lá rồi nắm chặt vũ
khí trong tay. Có lẽ, nó quýnh quáng nghĩ, mình sẽ chọc mù mắt con thú khi
nó chồm lên người mình, cố lôi mình ra khỏi chỗ có hai tảng đá...

Nó sẽ phải chờ bao lâu? Từng giây từng phút chậm chạp trôi qua. Rồi,
không một dấu hiệu báo trước, con vật lọt vào tầm nhìn của nó.

Đó là một con cáo!

Mộc Nhĩ cảm thấy mạch đập thùm thụp trong cổ họng. Những ý nghĩ quay
cuồng tuyệt vọng trong đầu. Nó chẳng có gì trong tay để chống lại con cáo
kia. Trong khi đó, con vật nhìn nó chòng chọc, xoáy sâu vào tận đáy mắt đối
phương, hút hồn nó cho tới khi nó từ từ đứng dậy đi theo về tận hang ổ của
cáo. Thế là Mộc Nhĩ sẽ không bao giờ được gặp lại bác Sếu hay Ajima nữa.
Những chiếc bình sẽ vẫn được giấu kín giữa những tảng đá này, vĩnh viễn.
Riêng Mộc Nhĩ sẽ chẳng còn gì ngoài một đống xương trắng đã bị gặm
nham nhở...

Con cáo quay đầu lại. Trong khoảnh khắc, ánh lửa vẫn còn le lói phản chiếu
trong mắt cáo. Đừng nhìn! Mộc Nhĩ thầm la lên với mình. Không được nhìn
vào mắt nó - cơ hội duy nhất của mi đấy!
Thế là Mộc Nhĩ nhắm chặt mắt lại
quyết không nhìn vào đôi mắt ma quái của con cáo.

Mộc Nhĩ đã chờ trong bao lâu, chính nó cũng không biết. Khi nó mở mắt ra
thì hình như cả đời người đã trôi qua. Nó đã bị thôi miên bất chấp nỗ lực bản
thân rồi chăng? Hay là nó đang ở trong hang cáo, tỉnh lại lần cuối cùng trước
cái chết đau đớn, đẫm máu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.