MẢNH GỐM VỠ - Trang 159

Mộc Nhĩ cau mày. Làm gì mà lớn thế? À phải, cần phải to như vậy mới có
thể chẻ ra cho vừa với những lỗ giòi trên lò, nhưng việc này đòi hỏi tốn
nhiều công sức.

“Có chuyện gì với cháu vậy, nhóc? Cháu không hiểu là ta vừa nhận được đặt
hàng của triều đình ư? Cháu không biết là có vô vàn công việc phải làm
sao?”

Mộc Nhĩ cúi đầu trong lúc ông thợ Min tiếp tục mắng mỏ. “Ta có ba đầu sáu
tay đâu mà làm hết mọi việc? Làm sao cháu có thể giúp ta nếu cháu không
có bàn xoay riêng, hả? Và làm sao có được bàn xoay nếu cháu không đi lấy
những khúc gỗ lớn như vậy về đây? Đi đi!” ông thợ Min nóng nảy chỉ tay về
phía ngọn núi.

Khi Mộc Nhĩ đấ quay đi thì đầu óc nó mới lĩnh hội đầy đủ ý nghĩa những lời
nói của ông thầy ưa cau có. Một bàn xoay riêng của nó?

Ông Min sẽ dạy nó nặn xương gốm! Mộc Nhĩ ngoái nhìn ra sau, một nụ cười
ngớ ngẩn mở trên khuôn mặt nó. Nhưng ông thợ đã đi vào trong nhà, thay
vào đấy là Ajima đi ra sân, bà vẫy tay ra hiệu cho nó trở lại lấy bát cơm trưa.
“Nhớ về nhà đúng giờ ăn tối nhé”, bà nói khi đưa cái bát cho nó.

Lại thêm một ngạc nhiên lớn trong khoảng thời gian ngắn ngủi. “Nhà”
Ajima đã nói vậy. Mộc Nhĩ nhìn bà, bối rối. Ajima gật đầu nghiêm trang.

“Mộc Nhĩ à, nếu cháu đồng ý sống với chúng ta kể từ hôm nay thì ta có một
yêu cầu với cháu.”

“Bất cứ việc gì, thưa Ajima.” Mộc Nhĩ cúi đầu đáp, và nó không khỏi cảm
thấy chếnh choáng.

“Chúng ta sẽ đặt cho cháu một tên mới. Nếu cháu đồng ý thì kể từ bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.