MẢNH GỐM VỠ - Trang 60

thế? Trên đường về nhà tối hôm đó, những câu hỏi cứ vẫy vùng như cá trong
tâm trí nó mà không có lời đáp.


Những công việc ông thợ Min giao cho Mộc Nhĩ vẫn lặp đi lặp lại: đốn củi,
xắn và lắng lọc đất sét. Thỉnh thoảng cũng có những lúc ông sai nó ra biển
nhặt vỏ sò. Chúng được dùng làm bao nung trong lò, để chèn giữa sản phẩm
với bệ đỡ bằng đất sét trong khi nung, nhằm tránh cho hai thứ không nóng
chảy mà dính vào nhau, vỏ sò cũng phải có kích cỡ và hình dáng đúng mẫu.
Mộc Nhĩ nhặt về một rổ đầy vỏ sò, ông thầy chỉ lọc ra được ít cái, rồi sai nó
đi tìm thêm.

Mộc Nhĩ không còn thức dậy mỗi buổi sáng với ý nghĩ rằng hôm nay có thể
là ngày ông Min cho phép nó ngồi vào bàn xoay. Bây giờ nó tính thời gian
theo tuần trăng hoặc thậm chí theo mùa. Có thể tháng này... có lẽ mùa đông
này... hay có lẽ là mùa xuân tới. Ngọn lửa hy vọng trong lòng nó bây giờ có
yếu đi, nhưng vẫn không kém phần rực sáng. Nó ấp ủ niềm hy vọng ấy hàng
ngày, cố hình dung ra chiếc bình nó sẽ tự tay làm.

Đó sẽ là một chiếc bình cao cổ - dáng vẻ tao nhã nhất trong tất cả các dáng
bình. Cao và cân xứng một cách đẹp mắt, vươn lên từ đáy và loe ra một cách
duyên dáng rồi khum tròn ở miệng. Chiếc bình cao cổ được làm ra với một
mục đích duy nhất: chưng một cành hoa mận.

Mộc Nhĩ rất yêu thích vẻ đối xứng của những chiếc bình cao cổ lớn dần lên
như một đóa hoa trên chiếc bàn xoay của ông thợ Min. Có lần, vào những
ngày xuân khi lần đầu tiên làm việc cho ông Min, nó đã quan sát ông thợ
gốm đặt một cành mận vào chiếc bình vừa làm xong và ngắm nhìn từ mọi
hướng.

Đường cong mềm mại thanh thoát của chiếc bình, màu xanh lá cây huyền bí.
Những góc cạnh sắc sảo của nhánh mận, sắc đen nhanh nhánh của cành cây
tô điểm cho màu trắng rung rinh như muốn bay lên của những bông hoa. Tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.