MẢNH GỐM VỠ - Trang 64

sẫm màu và mềm mại, Mộc Nhĩ ngẩng đầu lên đón lấy từ tay bà. Mắt nó tròn
xoe sửng sốt.

Đó là một chiếc áo khoác và một chiếc quần dài ống bó, độn bông dày - loại
trang phục ấm nhất. Bà Min cầm lại cái áo và giơ lên trước mặt nó.

“Cái này chắc là vừa khít”, bà nói, nhướng mày lên. Nhận ra điều bà đang
chờ ở mình, Mộc Nhĩ liền cầm lấy cái áo và khoác lên người. Ấm áp làm
sao, khoan khoái làm sao; chắc hẳn bà Min đã hơ cái áo cho ấm bên ngọn
lửa trong nhà.

“Tốt lắm”, bà gật đầu, có vẻ hơi do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
“Con trai bác, Hyung-gu, đã chết vì dịch sốt khi nó trạc tuổi cháu. Bộ đồ này
bác đã may cho nó, nhưng nó chưa kịp mặc bao giờ.”

Mộc Nhĩ cố giấu ngạc nhiên, nhưng nó chắc cái vẻ ấy vẫn lồ lộ hiện ra trên
mặt mình, ông thợ Min từng là một người cha ư? Hầu như không thể có
chuyện như vậy. Mộc Nhĩ không thể hình dung nổi ông Min ở bất cứ vai trò
nào khác ngoài công việc. Vậy mà ông đã từng có một đứa con trai...

“Cháu mặc vào đi, để giữ gìn sức khỏe.” Giọng nói dịu dàng của bà cắt
ngang suy nghĩ của Mộc nhĩ, bất giác nó nhận ra thái độ bất kính của mình,
vội cúi đầu lần nữa.

“Cháu vô cùng cảm ơn bà chủ đáng kính”, nó nói. Bà lại gật đầu và biến mất
vào nhà.

Thay thế bà là ông chồng. Ông nheo mắt ngắm Mộc Nhĩ trong chiếc áo
khoác mới. Mộc Nhĩ nín thở, băn khoăn không biết ông chủ cảm thấy thế
nào... Quần áo của con trai ông ấy trên người một thằng bé mồ côi thấp hèn.
“Ý bà ấy, không phải ta”, ông thợ cả lầu bầu, phẩy tay ra hiệu cho Mộc Nhĩ
bắt tay vào việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.