MẢNH GỐM VỠ - Trang 65

Suốt ngày hôm đó Mộc Nhĩ cứ luôn tay xăn tay chiếc áo khoác lên, nó hơi
dài một chút. Cái áo dường như quá ấm, nó đã quen làm việc nặng với cái áo
chẽn thưa mỏng manh rồi.

Chợt một ý nghĩ nảy sinh. Chiếc áo khoác này hẳn là vừa in với bác Sếu.

Quả thế thật, bác Sếu mừng lắm. Thoạt tiên bác kiên quyết từ chối, bảo rằng
chiếc áo dành cho Mộc Nhĩ. Nhưng thằng bé cứ nài nỉ suốt, nó đã nghĩ mãi
về chuyện này trên đường về nhà. Cho đi một món quà mà mình chỉ vừa mới
nhận được thôi thì có gì sai trái không? Đó là một món quà, nó thầm tranh
cãi với mình, tức là nó đã thuộc về mình và mình có thể làm gì với nó cũng
được - để mặc, hay đem cho đi miễn là mình vui lòng. Nó nghĩ đến bà Min,
và bụng bảo dạ rằng nếu nó đem chiếc áo khoác tặng người bạn già của mình
thì chắc bà cũng không phật lòng.

Thuyết phục bác Sếu mới là chuyện khó. “Nếu bác không mặc áo, con cũng
sẽ không mang dép mới đâu.” Mộc Nhĩ nói dứt khoát, hất hàm về phía chiếc
dép đan dở trên tay Bác Sếu.

“Hả!” - bác Sếu lắc đầu - “Con khỉ ương ngạnh này, kể từ lúc mi đến đây,
mùa đông nào ta chẳng bện dép cho mi - thế mà bây giờ mi lại từ chối không
mang hả?” Nói vậy nhưng bác vẫn mặc chiếc áo vào, và Mộc Nhĩ nhận thấy
vẻ hài lòng ẩn dưới gương mặt cau có của bác.

Chiếc quần thì quá ngắn so với bác Sếu, nên Mộc Nhĩ dành cho mình. Họ
ngắm nghía nhau, bộ đồ mới tương phản gay gắt với cái mớ cũ nát họ đang
khoác lên người. Bác Sếu bật cười: “Nhìn từng người trông hơi kỳ, nhưng ở
bên nhau, bác cháu ta cũng cũng tươm tất như ai!”

Trong khi bác Sếu cười vui thì Mộc Nhĩ dọn bữa cơm chiều vào những cái
bát bằng quả bầu khô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.