mui. Tớ khuyên cậu nên trả lại nguyên trạng cho tớ, nó đã được chính tay
bọn tớ đại tu tổng tể toàn phụ tùng chính hãng.
- Chắc là tớ không hình dung nổi điều ngược lại.
- Như thế là mỉa mai à?
- Simon, tớ phải tới đó.
- Khi nào cậu về?
- Bất cứ lúc nào, tớ đang tự hỏi không biết cậu có phải là hóa kiếp của
mẹ tớ hay không.
- Khiếu hài hước của cậu chẳng làm tớ thấy buồn cười gì hết. Hãy gọi
cho tớ khi nào cậu đến nơi nhé.
Andrew hứa với bạn điều đó rồi lên xe. Ghế ngồi xông mùi vải giả da cũ
kỹ, nhưng vô lăng và bảng điều khiến bằng nhựa tổng hợp thì trông rất
mượt mà.
-
Tớ sẽ chăm lo cho nó như là xe của mình, Andrew thề thốt.
-
Đúng hơn là hãy chăm lo cho nó như thể nó là xe của tớ. Simon vặn lại.
Andrew rời New York theo hướng Bắc. Vùng ngoại ô nhanh chóng mờ
dần, với cảnh hỗn độn của các tòa chung cư, các khu công nghiệp, nhà kho
và trạm xăng dầu. Kế tiếp là những thị trấn nhỏ hóa thành các ngôi làng khi
ngày tàn.