MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 176

-

Tôi quá quen với thành phần đó, tôi trơ mặt rồi.

-

Không phải với những kẻ như lão đâu! Ông chủ trạm xăng thốt lên trong

lúc cắm bơm xăng vào chỗ cũ. Được rồi đấy, tám mươi đô la, làm tròn, mấy
xăng tim coi như tiền chỗ.

Andrew đưa năm tờ hai mươi đô la cho ông già. Ông chủ trạm xăng đếm

lại tiền và mỉm cười.

-

Tiền típ thông thường là hai đô. Thêm mười tám đô để có địa chỉ của lão

già gàn dở đó, cứ như trò bịp ấy nhỉ; hai tay tôi đã vấy đủ dầu mỡ rồi,
không cần phải trát thêm nữa. Tôi sẽ lấy tiền lẻ trả lại. Cậu chỉ cần đi theo
tôi, trong nhà có cà phê nóng.

Andrew bước vào trong trạm xăng.

-

Cậu muốn gì ở lão ra, để ông phải để cao ông ấy vậy?

-

Cho tôi biết tên một người nào đó từng hòa hợp được với con gấu già đó,

tôi sẽ tặng cậu cả một bình đầy xăng.

-

Đến mức ấy ư?

-

Lão ta sống ẩn dật trong căn nhà tồi tàn của mình. Quý Ngài ấy chỉ giao

hàng tiếp tế đến đầu lối vào, cấm tiệt đi tới tận nhà. Thậm chí trạm xăng nhà
tôi cũng đã là quá xa xôi với Thái ấp của Qúy Ngài.

Cà phê của ông chủ trạm xăng có màu và vị đắng của cam thảo, nhưng

Andrew đang lạnh và anh đã uống một cách ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.