-
Này, ông ta nói với Andrew, cái này hiệu quả hơn lửa lò đấy. Cho tôi xem
thẻ phóng viên của anh.
-
Niềm tin vẫn tồn tại, Andrew vừa nói vừa mở ví ra.
-
Chỉ có những kẻ ngốc mới hay tin người. Mà trong nghề của anh, nếu anh
cả tin, tức là anh dở tệ. Anh cứ sưởi cho ấm trong vòng năm phút rồi về đi,
nói thế là rõ chứ?
-
Tôi vừa đọc hơn trăm bài báo về vụ Walker, ông là người duy nhất để ngỏ
khả năng phạm tội của Liliane Walker. Tuy được để ở dạng câu hỏi, nhưng
dẫu sao vẫn là một khả năng để ngỏ.
-
Thế thì sao? Tất cả những chuyện đó đều là quá khứ rồi.
-
Giới truyền thông đã hoàn toàn thờ ơ với chủ đề này từ ngày 20 tháng
Giêng, trừ ông, ông đã đăng bài viết của mình vào ngày 21.
-
Hồi đó tôi còn trẻ và lì lợm, Morton mỉm cười uống liền một hơi hết cốc
rượu vang.
-
Vậy là ông còn nhớ chuyện đó.
-
Tôi già thôi, chứ không lão suy! Câu chuyện xưa cũ này thu hút anh ở
điểm gì?
-
Tôi luôn dè chừng tiếng tù và gọi bầy chó tới chia phần.
-
Tôi cũng thế, Morton đáp, chính vì lý do đó mà tôi đã viết bài báo anh
nói. À mà, từ viết nghe hơi to tát. Chúng tôi đã nhận lệnh không được đăng
thêm bất cứ một dòng nào về thượng nghị sĩ Walker và vợ ông ta. Cần phải
cho anh biết bối cảnh thời đó. Tự do báo chí dừng lại tại nơi mà quyền lực