MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 388

16.


Chiếc ô tô tới đón họ trước khách sạn, như đã thông báo. Ra khỏi Oslo,

Ashton yêu cầu hai hành khách phải băng kín mắt cho tới cuối hành trình.

Họ đi hai giờ đường trong cảnh hoàn toàn tối tăm. Khi rốt cuộc chiếc xe

cũng đi chậm dần, Ashton cho phép họ được tháo băng mắt. Andrew nhìn
xung quang anh. Một lối đi trải sỏi dẫn vào một tu viện khép mình giữa
vùng nông thôn.

- Đây chính là nơi bà tôi đã sống hết đời sao? Suzie hốt hoảng hỏi.

- Đúng vậy, và bà ấy đã rất hạnh phúc ở nơi này. Khi vào cô sẽ thấy nơi

này rất đẹp và bên trong không có vẻ gì là tu viện như mọi người nghĩ.

- Bà tôi chưa bao giờ ra khỏi đây sao?

- Đôi khi, để vào trong làng, nhưng chưa bao giờ đi quá lâu. Tôi biết cô

ngạc nhiên vì điều gì, nhưng cứ vừa ra khỏi đây là bà ấy lại chỉ còn một
mong muốn, trở về ngay lập tức. Còn một điều nữa sẽ khiến cô ngạc nhiên,
và chắc chắn sẽ khiến cô thất vọng. Tôi muốn cho đến phút cuối cùng mới
tiết lộ. Bà cô hiện không còn lí trí nữa. Không phải bà ấy bị tâm thần, mà từ
hai năm nay, bà ấy không còn nói chuyện nữa hoặc nói rất ít, và chỉ để nói
vài lời, những lời mơ hồ, rời rạc, không liên quan gì đến câu chuyện người
ta đang nói. Bà ấy mắc một căn bệnh đại loại như là mất trí nhớ không thể
phục hồi. Tối rất tiếc, Suzie, người phụ nữ mà cô sắp gặp không phải người
phụ nữ trên những bức ảnh đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng trong cô đâu. Dù
sao, bây giờ cũng không còn là người đó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.