Mặc dù cho tới khi ấy anh đã khá quen với sự chật chội của “ngôi nhà
nhỏ trong lòng đất, không cửa ra vào không cửa sổ” của mình và dù sự im
lặng ngự trị ở nơi cách mặt đất sáu tấc này rốt cuộc cũng không khiến anh
thấy phiền phức hơn chuyện đó (anh từng yêu thích biết bao cảnh xô bồ trên
đường phố, tiếng ồn ào từ chiếc máy khoan, những cảnh sát đi mô tô hòa
trộn vẻ hùng tráng với tiếng vù vù của động cơ xe, tiếng còi xe huyên náo,
những chiếc xe tải giao hàng vừa lùi vừa bấm còi khiền người ta nảy sinh ý
đồ giết quách gã tài xế đi cho rồi, những gã tay chơi phê thuốc hát đến váng
đầu trên suốt cả quãng đường về nhà, những kẻ mà người ta những muốn
đuổi theo đến tận cửa nhà để ăn miếng trả miếng), Andrew, trong sự ngạc
nhiên tột độ, thấy mình bay lên vài xăng ti mét phía trên nấm mồ mới đắp
trên quan tài chứa xác anh. Cũng phi lý với anh hệt như chuyện này, anh ở
đó, ngồi xếp bằng, và có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra xung quanh mình,
tức là không có gì đáng kể.
Vì rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, anh bắt đầu trò thống kê.
Bãi cỏ bị gió quần thảo chĩa những ngọn cỏ quay về hướng Bắc. Những
khóm thông đỏ, những cây thích và những cây sồi trong góc cũng dập dờn
về cùng hướng đó. Tất cả thiên nhiên xung quanh dường như đều hướng về
xa lộ nằm phía dưới nghĩa địa.
Và đột nhiên, trong khi đang rụng rời tự hỏi mình sẽ còn phải ở trong
hoàn cảnh khó chịu này bao nhiêu giờ đồng hồ nữa, thì anh nghe thấy một
giọng nói:
-
Anh sẽ quen thôi, ban đầu thì có vẻ hơi lâu, nhưng rốt cuộc chúng ta cũng
sẽ mất ý niệm về thời gian. Tôi biết anh đang tự nhủ điều gì. Nếu anh nghĩ
đến cái chết của mình sớm hơn, hẳn là anh sẽ móc hầu bao mua một khoảnh
đất có tầm nhìn ra biển. Và anh sẽ mắc sai lầm trầm trọng. Sóng biển rốt
cuộc cũng chỉ là một thứ phiền phức! Trong khi đó trên xa lộ, thỉnh thoảng