MẠNH KIẾP THIÊN NHIÊN - Trang 112

Cách gọi của anh rất kì quái, quan hệ của Dư Hà cùng Mạnh Vĩ Đình thế

nào mọi người đều biết, nhưng dù sao không có danh phận, mà tuổi của Dư
Hà lại…, mà ở trong nhà này, người giúp việc lại kêu Dư Hà là Dư tiểu
thư….. những danh xưng này cũng chả ra cái gì cả.

Dư Hà cũng không quan trọng lắm, cười nhìn Mạnh Diên Châu, “Nếu

thích nhu vậy, vậy thì ăn nhiều một chút.”

Mạnh Vĩ Đình thu hồi chiếc đãu, cũng không gắp nữa.

Mạnh Diên Châu dùng khăn ăn lau miệng, mấy phần lộ ra nụ cười đơn

thuần, “Anh, em muốn thỉnh giáo một vấn đề với anh.”

Sau khi anh nói xong, Dư Hà cùng Lương Vĩnh Như đồng loạt nhìn về

phía anh, chính anh cũng không biết một câu nói của mình mà khiến nhiều
ánh mắt nhìn mình như thế, nhìn một cách đơn thuần sang Mạnh Vĩ Đình,
“Anh nói là kinh nghiêm dồi dào và trẻ tuổi, cái nào lợi hại hơn?”

Ánh mắt của Mạnh Diên Châu từ từ trở nên khiêu khích liều lĩnh, mà

Mạnh Vĩ Đình như cũ không biến sắc, uống một ít canh mà Dư Hà đưa cho
ông, “Kết quả thế nào chẳng phải cũng biết rồi sao?”

Khóe miệng Mạnh Diên Châu nhếch lên, “Cũng đúng.” Nói qua anh

đứng lên, “Mọi người từ từ ăn, con ăn no lên phòng trước.”

“Chậm đã.” Mạnh Vĩ Đình gọi lại anh, “Ra bên ngoài thì chú ý ảnh

hưởng một chút.”

Mạnh Diên Châu trầm mặt, không quay đầu lại cũng không trả lời, mà

quay về gian phòng, anh đứng ở trước gương, nhìn hình ảnh của mình cười
cười, đưa tay sờ về phía cổ của mình, nơi đó có dấu vết bị móng tay in vào.

---------------

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.