MANON LESCAUT - Trang 101

“Ôi thần tình ái! Như vậy là ta sắp thấy lại được thần tượng của tim ta,

đối tượng của bao nhiêu nước mắt và âu lo của ta! Lạy Chúa! Xin hãy cho
con có đủ sức để đến được chỗ nàng rồi sau đó hãy quyết định về số phận
và tính mạng của con. Con chẳng còn ơn huệ nào hơn để cầu xin Chúa
nữa!”

M.T... trao đổi với vài người gác cửa, họ sốt sắng làm mọi việc tùy

thuộc họ để thỏa mãn yêu cầu của cậu ta. M.T... yêu cầu họ chỉ cho khu nhà
trong đó có phòng của Manông. Người đưa chúng tôi đi mang theo một cái
chìa khóa to khủng khiếp dùng để mở cửa phòng nàng. Tôi hỏi người hầu
phòng đưa chúng tôi đi và cũng là người phụ trách việc trông coi nàng, về
cung cách nàng sống trong ngôi nhà này. Anh ta cho chúng tôi biết rằng
nàng dịu dàng hết mức; rằng chưa bao giờ anh ta bị nàng nói nặng lấy một
lời; rằng trong suốt sáu tuần lễ đầu tiên sau khi đến đây, nàng không ngừng
than khóc, nhưng gần đây, nàng đã tỏ ra kiên trì hơn với hoạn nạn của mình
và suốt từ sáng cho đến tối, nàng chỉ lo khâu vá, trừ một vài giờ dành để
đọc sách. Tôi còn hỏi anh ta rằng nàng có được chăm sóc thỏa đáng không?
Anh ta trả lời tôi rằng ít ra nàng không thiếu những gì là cần thiết nhất.

Chúng tôi đến gần cửa phòng nàng. Tim tôi đập thình thịch. Tôi nói

với M.T...:

“Bạn hãy vào một mình trước đã và báo cho nàng biết trước việc mình

đến thăm, bởi vì mình lo rằng nàng xúc động quá mạnh khi đột ngột thấy
mình.”

Cửa mở. Tôi đứng chờ trong hành lang. Tuy nhiên, tôi cũng nghe được

cuộc nói chuyện giữa hai người. M.T... nói rằng cậu ấy đến để đem lại cho
nàng đôi chút an ủi, rằng cậu ấy là bạn tôi và hết sức quan tâm đến hạnh
phúc của chúng tôi. Manông vội vàng hỏi lại rằng anh bạn có biết tôi ra sao
không? M.T... hứa rằng sẽ đem tôi đến dưới chân nàng, cũng tha thiết, cũng
chung thủy như nàng mong đợi. Nàng hỏi lại:

“Bao giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.