MANON LESCAUT - Trang 108

Trong khi ăn tối, tôi thấy nàng xanh và gầy. Lúc ở Nhà trừng giới, tôi

không nhận ra điều này vì căn phòng ở đó tôi gặp nàng không sáng lắm.
Tôi hỏi có phải đó là do nàng khiếp sợ khi thấy anh nàng bị ám sát hay
không. Nàng đảm bảo với tôi rằng nàng rất xúc động trước tai nạn đó, nàng
xanh xao chính là vì ba tháng vắng tôi. Tôi bèn hỏi lại:

“Em yêu anh đến thế kia ư?”

Nàng đáp:

“Một nghìn lần hơn những điều em có thể nói ra với anh.”

“Như vậy là không bao giờ em bỏ anh nữa chứ?”

“Không đời nào!” – Nàng đáp. Và lời đảm bảo đó được chứng minh

bằng bao nhiêu những vuốt ve âu yếm, bao nhiêu lời thề thốt đến nỗi tôi
nghĩ rằng không đời nào quên được.

Tôi luôn luôn tin rằng nàng thành thật; nàng có lý do gì để giả vờ đến

như vậy? Nhưng nàng là con người rất dễ thay đổi, hay đúng hơn nàng
không là cái gì hết, và nàng không còn nhận ra mình là ai nữa một khi nàng
thấy những phụ nữ khác sống trong nhung lụa còn mình thì nghèo khổ
thiếu thốn mọi bề. Tôi lại sắp có cái bằng chứng cuối cùng về tính khí đó
của nàng, một bằng chứng vượt tất cả những cái khác và đã đưa đến một
biến cố kỳ lạ chưa từng xảy đến với một người có gia phong và địa vị như
tôi.

Vì tôi đã biết cái tính khí đó của Manông nên hôm sau tôi hối hả đi

Paris. Cái chết của ông anh của nàng cộng với việc cần có áo quần cả cho
nàng và cho tôi là những lý do khiến tôi không thể không đi. Tôi ra khỏi
quán trọ, nói với Manông và ông chủ quán rằng tôi sẽ thuê một cỗ xe ngựa
để đi, nhưng đó chỉ là lời nói phét. Vì không có tiền, tôi phải cuốc bộ; tôi đi
khá nhanh cho đến Cua la Rênơ và dừng chân tại đấy. Tôi cần có một lúc
ngồi một mình và yên tĩnh để tính toán và dự kiến những gì sẽ làm ở Paris.

Tôi ngồi bệt xuống cỏ suy nghĩ miên man để rốt cuộc nhận thấy có ba

khoản quan trọng cần giải quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.