MANON LESCAUT - Trang 110

mình kia mà! Vấn đề ở đây là cuộc sống, là chu toàn cho Manông, là tình
yêu và lòng chung thủy của nàng! Mình có cái gì để đem cân với nàng nào?
Cho đến nay, mình chẳng có cái gì để đặt lên bàn cân đó cả. Đối với mình,
nàng là vinh quang, là hạnh phúc, là vận hội. Chắc hẳn đã có những điều
mà mình có thể hy sinh cả tính mạng để đạt đến, hoặc lẩn tránh không làm;
nhưng đánh giá một điều nào đó đáng giá hơn mạng sống của mình đâu có
phải là lý lẽ để đặt điều đó ngang với Manông?”

Sau khi đã lý lẽ như vậy, tôi quyết định ngay. Tôi tiếp tục lên đường,

quyết tâm trước hết gặp Tibecgiơ rồi sau đó đến nhà M.T...

Khi vào đến Paris, tôi thuê một chiếc xe ngựa tuy chẳng có tiền để trả;

tôi tin vào sự giúp đỡ mà tôi sắp đi xin. Tôi bảo đưa tôi đến công viên
Luychxămbua rồi cho báo với Tibecgiơ là tôi đang chờ anh ấy ở đấy. Anh
ấy đến ngay. Chẳng chút quanh co, tôi trình bày với anh ấy những nhu cầu
thiết yếu của tôi. Anh ấy hỏi tôi rằng món tiền một trăm pixtôn mà tôi đã
trả lại cho anh ấy có đủ không, rồi không nói lấy một lời khó khăn nào, anh
đi lấy cho tôi với cái vẻ cởi mở và thích thú được đem cho, mà chỉ có tình
yêu và tình bạn chân chính mới có thể có được.

Tuy không chút nghi ngờ về kết quả của việc cầu xin của tôi, tôi ngạc

nhiên đã đạt được mà không phải trả giá, nghĩa là không bị anh ấy mắng
mỏ gì về sự dại dột của tôi. Nhưng tôi đã nhầm khi nghĩ rằng đã thoát khỏi
những lời trách cứ của anh ấy, bởi vì sau khi đã đếm đủ tiền trao cho tôi và
tôi sắp từ biệt anh, thì anh yêu cầu tôi cùng đi dạo với anh một vòng. Tôi
không nói gì với anh ấy về Manông, anh không biết rằng nàng đã được tự
do; do đó, bài giảng đạo đức của anh chỉ để cập đến cuộc tháo chạy táo tợn
của tôi ở Xanh Lazarơ, và về nỗi lo sợ của anh là tôi không biết rút ra
những bài học khôn ngoan về sự kiện đó, mà lại lao vào cuộc sống buông
tuồng như cũ. Anh cho tôi biết rằng ngay hôm sau cuộc chạy trốn của tôi,
anh đã đến thăm tôi ở Xanh Lazarơ và anh đã sửng sốt không tả được khi
biết được cung cách tôi trốn đi; rằng anh đã nói chuyện với cha bề trên về
việc đó; rằng cha còn chưa hết kinh hoàng, tuy vậy ông cha hào hiệp ấy đã
nói dối với ông Tổng giám đốc cảnh sát về trường hợp ra đi của tôi và ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.