MANON LESCAUT - Trang 129

Tôi yêu cầu cô ta để cho tôi có thì giờ đọc thư trong một quán rượu

gần đó. Cô ta muốn đi theo tôi và khuyên tôi nên chọn một phòng riêng.
Vừa đi, tôi vừa hỏi cô ta: “Thư của ai thế?” Cô ta trao lá thư cho tôi. Tôi
nhận ra nét chữ của Manông. Sau đây là đại để những điều nàng viết cho
tôi: G.M... đã đón nàng với một vẻ lịch sự, hào hoa phong nhã vượt quá sự
tưởng tượng của nàng. Hắn đã tặng nàng vô khối quà cáp và đã làm cho
nàng nghĩ đến số phận của một bà hoàng. Tuy nhiên, nàng đảm bảo với tôi
rằng trong cảnh huy hoàng đó, nàng vẫn không quên tôi; nhưng rằng do vì
G.M.. tối nay không chịu đi xem kịch nên nàng hoãn niềm vui được gặp lại
tôi vào ngày khác; và rằng để an ủi tôi đôi chút về nỗi phiền muộn mà nàng
thấy trước là cái tin này có thể gây ra cho tôi, nàng đã tìm ra cách đem đến
cho tôi một trong những cô gái đẹp nhất của Paris, là cô gái mang bức thư
đến. Bên dưới ký tên: “Manông Lexcô, người yêu chung thủy của anh”.

Trong bức thư đó có một cái gì tàn ác và nhục mạ đối với tôi đến nỗi

trong một lúc lâu, vừa căm giận vừa đau khổ, tôi cố gắng để có thể mãi mãi
quên đi người tình bội bạc đó. Tôi nhìn lại cô gái đang đứng trước mặt tôi:
cô ta rất xinh và tôi đã mong rằng cô ta đủ xinh đẹp để cho tôi cũng có thể
đến lượt mình bội bạc. Nhưng tôi nào có tìm được ở cô ta đôi mắt nhung
đượm buồn, cái dáng dấp tuyệt trần, cái nước da ngọc ngà mà Thần Ái Tình
đã vẽ nên, tóm lại là cái kho tàng vô tận những nét quyến rũ mà Tạo hóa đã
hào phóng ban cho nàng Manông hiểm ác. Tôi thôi không nhìn cô ta nữa,
mà nói với cô ta:

“Không đâu! Người đàn bà bội bạc đã phái cô đến đây biết rõ rằng bà

ta đã sai cô làm một việc vô ích. Cô hãy trở về gặp bà ấy và nói lại với bà
ấy rằng tôi nhắn với bà ấy cứ việc vui hưởng tội ác của bà ta, và nếu có thể,
thì cứ hưởng mà không hối hận gì. Tôi từ bỏ bà ta và đồng thời cũng từ bỏ
tất cả phụ nữ, những người phụ nữ không thể nào dễ thương bằng bà ấy
nhưng lại cũng đê hèn và bội bạc như bà ấy.”

Tôi sắp sửa bước xuống xe và ra về, không nhắn gì hơn với Manông

nữa. Trong tôi, nỗi ghen tuông chết người đã biến dạng thành một thứ cảm
giác thanh thản u ám, nặng nề đến nỗi tôi đã tưởng mình lành được bệnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.