MANON LESCAUT - Trang 159

tôi rằng cũng đã nghĩ đến việc ấy, nhưng cậu ấy thấy không có ích gì, bởi vì
không thế nào xin một đặc ân tầm cỡ như vậy mà không có lý do, và cậu ấy
thấy người ta khó mà tìm ra một lý do xác đáng để xin xỏ một người
nghiêm nghị và đầy quyền lực như ông Tổng giám đốc cảnh sát; rằng nếu
như có đôi chút hy vọng gì ở phía đó chỉ có thể là làm thế nào để thay đổi
được tình cảm của lão G.M… và của cha tôi rồi xin hai người đó đến yêu
cầu ông Tổng giám đốc cảnh sát hủy bỏ bản án. M.T… hứa với tôi là sẽ cố
hết sức tranh thủ cảm tình của G.M… con, tuy rằng cậu ấy nghĩ rằng nó có
đôi chút lạnh nhạt đối với cậu ấy do hắn có nghi ngờ cậu ấy trong cái vụ
của chúng tôi. M.T… cũng động viên tôi, về phần mình, phải ra sức làm
cho cha tôi đổi ý.

Đó không phải là một việc nhẹ nhàng đối với tôi. Tôi không chỉ nói

đến sự khó khăn trong việc tìm cách thắng được cha tôi mà còn có một lý
do khác khiến tôi sợ cả đến việc tiếp xúc với người: Tôi đã trái lệnh của cha
tôi khi tôi bỏ nhà trọ ra đi và khi tôi biết được số phận bi thảm của Manông
thì tôi đã quyết không trở về đây nữa. Tôi lo lắng một cách có căn cứ rằng
cha tôi sẽ bắt giữ tôi lại rồi chính người đưa tôi về tỉnh. Ông anh cả tôi
trước đây từng sử dụng phương sách đó. Đúng là tôi đã tăng thêm vài tuổi,
nhưng đối với sức mạnh thì tuổi tác có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, tôi cũng tìm ra được phương sách cứu tôi thoát khỏi mối

nguy đó. Đó là tìm cách gọi cha tôi đến một nơi công cộng và tự xưng mình
dưới một cái tên khác. Tôi quyết định chọn ngay phương sách đó. M.T… đi
gặp G.M…, còn tôi thì đi Luychxămbua, tại đây tôi cho báo tin với cha tôi
rằng có một nhà quý tộc quen biết đang chờ ông. Tôi lo rằng cha tôi không
đến được vì đêm đã đến. Tuy vậy, sau đó người đã xuất hiện cùng với tên
gia nhân. Tôi yêu cầu người cùng đến một con đường nhỏ để hai cha con có
thể nói chuyện riêng với nhau. Chúng tôi đi ít nhất hàng trăm bước mà
không nói với nhau một lời. Chắc hẳn là cha tôi đã nghĩ rằng bao nhiêu
những sự chuẩn bị như vậy không thể không nhằm một ý đồ quan trọng.
Người chờ đợi bài “diễn từ” của tôi, còn tôi thì ngẫm nghĩ. Cuối cùng tôi
mở miệng. Tôi vừa run vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.