MANON LESCAUT - Trang 161

đựng nổi được nữa, bởi vì trong cơn tuyệt vọng mà cha đem lại cho con, thì
cái chết là một ân huệ đối với con! Đó là một món quà xứng với một bàn
tay của một người cha!”

“Ta sẽ chỉ cho mày những gì mà mày xứng đáng. Ta từng biết nhiều

người cha không cần phải đợi lâu đến như vậy để giết chết những đứa con
hư như mày, chính là sự nhân từ quá mức của ta đã làm cho mày hư hỏng.”

Tôi quỳ xuống ôm lấy hai đầu gối cha tôi và nói:

“Ôi! Nếu như còn chút nhân từ, xin cha đừng tỏ ra sắt đá trước những

giọt nước mắt khóc thương của con. Cha hãy nghĩ lại rằng con là con của
cha. Xin cha hãy nhớ đến mẹ con. Cha đã từng yêu dấu thân thương mẹ con
biết bao nhiêu! Cha có đau khổ không khi người ta cướp mẹ con ra khỏi
vòng tay của cha? Cha hẳn phải bảo vệ mẹ con cho đến chết chứ? Những
người khác chẳng lẽ lại không có một trái tim giống như cha hay sao? Có
thể nào người ta lại trở thành dã man sau khi đã được biết yêu thương đau
khổ là gì hay sao?”

Cha tôi đáp lại tôi với một giọng giận dữ:

“Mày đừng có nói về mẹ mày nữa! Nhớ đến mẹ mày càng làm ta thêm

phẫn nộ. Những trò chơi bời trác táng của mày hẳn phải làm cho mẹ mày
chết vì đau đớn nếu bà còn sống để chứng kiến những trò đó”.

Rồi cha tôi nói thêm:

“Thôi hãy chấm dứt cuộc nói chuyện này đi! Nó làm cho ta khó chịu

và không hề làm ta thay đổi quyết định đâu! Ta đi về nhà trọ đây và ta ra
lệnh cho mày phải theo ta.”

Cái giọng lạnh lùng và nghiêm khắc của cha nói khi ra lệnh đó cho tôi

hiểu rằng không thể nào lay chuyển được trái tim sắt đá của người. Tôi lùi
lại vài bước vì sợ rằng cha tôi có thể tự tay bắt giữ tôi lại. Tôi nói với
người:

“Xin cha đừng làm cho con thêm tuyệt vọng bằng cách buộc con phải

trái lệnh cha. Con không thể nào đi theo cha được, cũng như con không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.