MANON LESCAUT - Trang 163

Người đầu tiên mà tôi nghĩ đến cũng là anh lính túc vệ mà tôi đã sử

dụng để bắt giữ G.M… Tôi cũng có ý định đến ngủ qua đêm tại căn phòng
của anh ta, vì trong suốt cả buổi chiều hôm đó, tôi không còn đầu óc đâu để
nghĩ đến việc tìm chỗ trọ. Tôi thấy anh ta có một mình. Anh ta vui mừng
thấy tôi thoát khỏi Satơlê. Anh ta nói sẵn sàng giúp đỡ tôi. Tôi giải thích
cho anh ta rõ tôi cần anh ta giúp đỡ những gì. Anh ta có đủ lương tri để
thấy ngay tất cả những khó khăn của công việc đó, nhưng cũng đủ lòng hào
hiệp để nghĩ cách vượt qua. Chúng tôi thức một phần đêm hôm đó để bàn
luận về ý đồ của tôi. Anh ta nói với tôi về ba người lính túc vệ mà anh ta đã
sử dụng trong trường hợp vừa rồi như là về ba con người can đảm đã được
thử thách. M.T… đã cho tôi biết chính xác con số những tên cảnh sát sẽ áp
giải Manông; chúng chỉ có sáu tên. Năm người bạo gan và quyết tâm cũng
đủ để gieo kinh hoàng cho bọn khốn kiếp đó; bọn chúng không thể tự vệ ra
trò được khi chúng hèn nhát tránh được nguy cơ của một trận chiến đấu. Vì
tôi không thiếu gì tiền, anh lính túc vệ khuyên tôi không nên tiếc tiền để
đảm bảo thành công cho cuộc tiến công. Anh ta bảo:

“Chúng ta cần phải có ngựa, súng lục và mỗi người một khẩu súng

trường. Ngày mai, tôi sẽ lo sắm sửa những thứ đó. Cũng cần có ba bộ
thường phục cho các chiến sĩ của chúng ta, bởi vì họ không dám xuất đầu
lộ diện trong một công việc như thế này với bộ đồng phục lính túc vệ.”

Tôi trao cho anh món tiền một trăm pixtôn mà tôi nhận của M.T…

Ngày hôm sau, món tiền ấy bị tiêu sạch. Ba anh lính đến trình diện tôi. Tôi
động viên cổ vũ họ bằng những lời hứa hẹn sẽ ban thưởng hậu hĩ cho họ, và
để cho họ không còn hồ nghi nữa, tôi tặng cho mỗi người mười pixtôn.

Ngày hành sự đã đến, tôi cử một người lính túc vệ từ sáng sớm đến

Nhà trừng giới để tự mắt anh ta chứng kiến lúc bọn cảnh sát lên đường với
con mồi của chúng. Tuy tôi làm việc này là do quá lo lắng và cẩn thận,
nhưng về sau đã tỏ ra rằng đó là việc tuyệt đối cần thiết. Tôi đã tin vào một
số thông tin sai lạc về con đường mà đoàn người đó sẽ theo, và tôi vì tin
chắc rằng họ sẽ xuống tàu ở cảng La Rôsenlơ

[38]

, chắc hẳn là tôi đã mất

công toi khi đợi đón họ ở trên đường Oólêăng. Nhưng qua báo cáo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.