MANON LESCAUT - Trang 162

nào sống được sau khi bị cha đối xử tàn nhẫn như vậy. Do đó, con xin nói
với cha lời vĩnh quyết.” Rồi tôi buồn rầu nói thêm: “Cái chết của con mà
chẳng bao lâu nữa cha sẽ nhận được tin biết đâu sẽ làm cha nghĩ lại và
thương con.”

Khi tôi quay lại để bỏ đi, cha tôi tức giận kêu lên:

“Mày không chịu theo tao hả? Thế thì mày cứ đi mà chết! Vĩnh biệt,

hỡi đứa con bội bạc và bất kính!”

Trong cơn nóng giận, tôi cũng đáp lại:

“Vĩnh biệt! Vĩnh biệt, hỡi người cha dã man và biến chất!”

Tôi lập tức ra khỏi công viên Luychxămbua. Tôi đi trên đường phố

như một thằng điên, đến nhà M.T… Tôi vừa đi, vừa ngước mắt và giơ hai
tay lên trời để cầu nguyện tất cả các vị thần linh “Lạy Chúa Trời! Người có
tàn nhẫn như những con người dưới trần thế này không. Giờ đây con chỉ
còn trông chờ sự cứu giúp của Người nữa thôi.”

Khi tôi đến thì M.T… chưa về, nhưng đợi một lát thì cậu ấy về đến

nơi. Chuyến đi thương lượng của cậu ấy cũng không kết quả gì hơn cuộc
thương lượng của tôi. Cậu ấy có vẻ phờ phạc khi nói điều đó với tôi. Tuy
không căm giận Manông và tôi như cha hắn, G.M… con không muốn đi
nói giúp cho chúng tôi. Sở dĩ như vậy là vì chính hắn cũng sợ cái lão già
hay thù vặt đó, lão đã tỏ ra rất tức giận và trách mắng hắn về việc hắn bỏ
của ra gạ gẫm Manông. Như vậy là tôi chỉ còn con đường dùng bạo lực như
M.T… đã vạch kế hoạch cho tôi. Tôi đặt tất cả hy vọng vào đấy. Tôi nói
với M.T…:

“Hy vọng mong manh lắm. Nhưng đối với tôi, hy vọng chắc chắn và

ấm lòng nhất là ít ra được chết trong công việc này.”

Tôi tạm biệt M.T… và yêu cầu cậu hãy cầu nguyện để giúp đỡ tôi, rồi

tôi chỉ còn nghĩ đến tập hợp những ông bạn đồng chí mà tôi có thể truyền
lại một chút can đảm và quyết tâm của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.