MANON LESCAUT - Trang 174

mướt, nàng nói thêm: “Em không lúc nào ngừng hối hận vì đã có lúc không
chung thủy với anh; em vừa đau xót, vừa thán phục khi thấy tình yêu đã
thúc đẩy anh hy sinh dường nào cho một đứa con gái khốn khổ, không
xứng đáng với tình yêu ấy, và dù em có đổ hết cả máu ra cũng không thể
nào đền đáp được một nửa những gian khó mà em đã gây ra cho anh.”

Những giọt lệ, lời lẽ và cả giọng nói của nàng khi nói lên những điều

đó gây cho tôi một ấn tượng kỳ lạ đến mức tôi có cảm giác tâm hồn mình
có sự phân chia. Tôi nói với nàng:

“Hãy coi chừng, em Manông thân yêu! Hãy coi chừng! Anh không

còn đủ sức để chịu đựng nổi những biểu lộ mạnh mẽ đến như vậy của tình
yêu của em. Anh không quen với những niềm vui thái quá. Ôi! Lạy Chúa! –
tôi thốt lên, – con không còn cầu mong gì ở Chúa nữa! Con đã được đảm
bảo về trái tim của Manông rồi. Trái tim ấy đã là trái tim như con hằng
mong ước để có được hạnh phúc. Niềm đại hạnh phúc của con đã được
vững bền rồi!”

Nàng đáp lại tôi:

“Niềm hạnh phúc đó tùy thuộc ở em thì nhất định là nó vững bền và

em cũng biết rõ em sẽ trông chờ vào đâu để có được hạnh phúc vững bền
như vậy.”

Tôi đi ngủ với những ý nghĩ tuyệt vời đó, những ý nghĩ đã biến cái túp

lều của tôi thành cung điện của ông vua hùng mạnh nhất thế giới. Sau tất cả
những điều như vậy, Châu Mỹ đối với tôi đã trở thành miền đất của hoan
lạc. Tôi thường nói với Manông:

“Khi người ta không muốn hưởng những lạc thú chân chính của tình

yêu, thì phải đến “Tân Oóclêăng”

[40]

. Chính ở đây, người ta mới yêu nhau

không vụ lợi, không ghen tuông, không phản trắc. Đồng bào chúng ta đến
đây để tìm vàng, nhưng họ không thể nào tưởng tượng nổi là chúng ta đã
tìm thấy ở đây những kho báu còn quý giá hơn nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.