MANON LESCAUT - Trang 32

Tôi đã quyết định ngày rời Amien. Than ôi! Sao tôi lại không định

sớm hơn một ngày! Tôi đã có thể mang về cho cha tôi cả tấm lòng ngây thơ
trong trắng của tôi rồi! Vào hôm trước cái ngày mà tôi định rời Amien,
trong khi đi dạo với người bạn tôi, tên anh ấy là Tibecgiơ, chúng tôi thấy
một đoàn xe ngựa từ Aras

[14]

đến và chúng tôi đi theo những chiếc xe đó

cho đến lữ điếm nơi chúng đỗ lại. Cũng chỉ là do tò mò thôi. Mấy phụ nữ từ
trong xe bước ra là quay vào trong ngay. Nhưng còn lại một người rất trẻ,
đứng lại trong sân một mình, trong khi một người đàn ông đã đứng tuổi,
chắc là người đánh xe cho nàng đang vội vàng lôi hành trang của nàng ra từ
những chiếc sọt. Tôi thấy nàng xinh đẹp đến nỗi tôi, một kẻ chưa bao giờ
nghĩ đến sự khác nhau giữa hai giới tính, cũng chưa hề chú ý nhìn một cô
gái nào, tôi mà mọi người đều khen ngợi về sự khôn ngoan và thận trọng,
bỗng thấy bùng cháy trong người một niềm hoan lạc. Tôi vốn có nhược
điểm là rụt rè quá mức và dễ bối rối; nhưng không hề bị cái nhược điểm đó
ngăn lại, tôi tiến lại gần ý trung nhân của lòng tôi. Tuy còn ít tuổi hơn tôi,
nàng nhận những lời chào hỏi của tôi mà chẳng hề lúng túng. Tôi hỏi nàng
đến Amien để làm gì và có người quen biết ở đây không? Nàng trả lời tôi
với bao vẻ ngây thơ, rằng bố mẹ nàng gọi nàng đến đây là nàng trở thành
nữ tu sĩ. Tình yêu chỉ mới len vào tim tôi một lát, đã làm cho tôi đủ sáng
suốt để thấy rằng ý đồ đó là một ngọn đòn chí tử đánh vào khát vọng yêu
đương của tôi. Tôi tìm cách nói để cho nàng hiểu thấu những tình cảm của
tôi, vì nàng có kinh nghiệm hơn tôi nhiều. Dù nàng không muốn, người ta
vẫn gửi nàng vào nhà tu kín, chắc là để chặn đứng cái thiên hướng muốn ăn
chơi đã bộc lộ ra ở nàng, cái thiên hướng mà về sau đã gây ra bao nhiêu tai
họa cho nàng và cả cho tôi. Tôi đả kích kịch liệt ý đồ độc ác của bố mẹ
nàng bằng tất cả những lý lẽ mà tình yêu mới chớm và sự hùng biện học ở
trường có thể gợi ra cho tôi. Nàng nghe có vẻ thờ ơ. Sau một lát yên lặng,
nàng nói với tôi rằng nàng thấy trước rằng nàng sẽ đau khổ, nhưng chắc
đấy là do ý Chúa, vì chẳng còn cách nào tránh được.

Vẻ hiền dịu của đôi mắt nàng, một thoáng buồn quyến rũ khi nàng nói

những lời đó hay đúng hơn, chính là sự dun rủi của số phận đã khiến tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.