MANON LESCAUT - Trang 52

chưa bao giờ phân tích được là do cái nào trong hai tình cảm này) nàng
quan tâm đến một cái tên gần giống với tên tôi như vậy

[22]

; nàng đến

Soócbôn

[23]

với một vài bà mệnh phụ khác. Nàng dự buổi thực tập của tôi

và chắc là chẳng khó khăn gì mà không nhận ra tôi.

Tôi không hề hay biết gì về cuộc viếng thăm này. Người ta biết rằng ở

những nơi như Soócbôn, có những buồng riêng dành cho các bà, để các bà
ngồi khuất sau một bức mành. Tôi trở về Xanh Xuynpixơ, tràn ngập vinh
quang và lời khen ngợi.

Lúc đó vào khoảng sáu giờ tối. Một lát sau khi tôi trở về, người ta báo

với tôi có một phụ nữ đang chờ gặp tôi. Tôi vội đến ngay phòng tiếp khách.
Lạy Chúa! Một sự xuất hiện không ngờ! Trước mắt tôi là Manông. Chính là
nàng, nhưng dễ thương hơn, rạng rỡ hơn, tôi chưa từng thấy bao giờ. Nàng
vừa đến tuổi mười tám. Những nét kiều diễm của nàng vượt quá tất cả
những gì người ta có thể miêu tả. Nàng có một phong thái hết sức tinh tế,
hết sức dịu dàng, hết sức khêu gợi, cái phong thái của chính tình yêu! Toàn
bộ khuôn mặt của nàng đối với tôi là cả một điều mê li.

Tôi sững sờ khi thấy nàng và vì không thể đoán được nàng đến gặp tôi

với ý đồ gì, tôi đứng chờ nàng giải thích mà mắt thì nhìn xuống và chân tay
thì run rẩy. Trong một lát, nàng luống cuống cũng chẳng kém gì tôi, nhưng
thấy tôi vẫn im lặng, nàng lấy tay đưa ra trước mặt để che một vài giọt
nước mắt. Bằng một giọng rụt rè, nàng nói với tôi rằng nàng thừa nhận là
sự lừa lọc của nàng đáng bị tôi căm ghét, nhưng nếu quả thật là tôi có đôi
chút tình thương đối với nàng thì cũng quả là tôi đã quá tàn nhẫn vì đã để
hai năm trời qua mà chẳng chút quan tâm dò hỏi về số phận của nàng, rằng
tôi càng tàn nhẫn hơn nữa khi thấy nàng trong tình trạng như đang đứng
trước mặt tôi mà tôi lại chẳng nói với nàng lấy một lời. Nghe nàng nói, sự
xáo động trong tâm hồn tôi không thể nào diễn đạt được.

Nàng ngồi. Còn tôi thì đứng, hơi quay lưng lại vì không dám nhìn

thẳng vào mặt nàng. Nhiều lần, tôi tìm một lời đáp lại, nhưng tôi không còn
sức để nói hết câu. Cuối cùng, tôi cố gắng thốt lên một cách đau khổ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.