MANON LESCAUT - Trang 53

“Manông, đồ nham hiểm! Đồ nham hiểm!”

Nàng lặp lại lời tôi nói và khóc nức nở rồi nói rằng nàng không hề có

ý định bào chữa sự nham hiểm của mình.

Tôi lại hét lên:

“Thế thì cô có ý định gì?”

Nàng đáp lại:

“Em có ý định chết, nếu anh không trao lại cho em trái tim của anh vì

không có nó thì em không thể nào sống nổi.”

“Đồ phản bội mà lại còn đòi mạng sống của tôi nữa ư? Tôi vừa đáp lại

vừa để rơi những giọt nước mắt mà tôi không thể nào cầm lại được. Chính
cô đã đòi mạng sống của tôi vì đó là cái duy nhất tôi còn lại để hy sinh cho
cô bởi vì trái tim của tôi thì đã mãi mãi thuộc về cô rồi!”

Tôi chỉ vừa nói xong những lời cuối cùng thì nàng đứng phắt dậy và

chạy đến ôm hôn tôi. Nàng phủ lên tôi không biết bao nhiêu những cái vuốt
ve say đắm. Nàng gọi tôi bằng tất cả những cái tên mà tình yêu đã sáng tạo
ra để thể hiện sự âu yếm nồng nhiệt của nàng. Tôi vẫn còn dè dặt đáp lại
những cái đó. Thực vậy, từ tình trạng thanh thản trước đó của tôi cho đến
những chuyển động xô bồ mà tôi cảm thấy đang nảy nở trong người, sự
chuyển tiếp mới ghê gớm làm sao! Tôi kinh hoàng vì điều đó. Tôi run rẩy,
y như ban đêm người ta lạc vào chốn đồng không mông quạnh: người ta
tưởng mình rơi vào một tình trạng hỗn mang, bị một nỗi sợ hãi âm thầm
xâm chiếm và chỉ hoàn hồn sau khi đã xem xét rất lâu những vật ở chung
quanh.

Chúng tôi ngồi xuống bên cạnh nhau. Tôi nắm lấy tay nàng rồi buồn

bã nhìn nàng nói:

“Ôi! Manông, anh không ngờ em đã đền đáp mối tình của anh bằng

một sự phản bội đê hèn như vậy. Đối với em, lừa dối một trái tim mà em đã
làm chủ, một trái tim coi việc vâng phục em làm cho em hài lòng là niềm
hạnh phúc, thì dễ biết bao. Em hãy nói cho anh biết em đã tìm đâu ra được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.