MANON LESCAUT - Trang 72

Cho đến gần bốn giờ sáng tôi mới đi ngủ và sau khi suy nghĩ một lúc

lâu về phương sách làm thế nào để phục hồi gia sản, tôi ngủ muộn đến mức
khi tỉnh giấc thì đã mười một hay mười hai giờ trưa. Tôi thức dậy ngay để
đi vấn an Manông, người ta bảo tôi rằng nàng ra ngoài cách đấy một giờ,
cùng với ông anh đã đến đón nàng đi trong một cỗ xe ngựa thuê. Một cuộc
đi dạo như vậy lại có Lexcô đi cùng, là một điều bí hiểm đối với tôi, nhưng
tôi vẫn cố sức dẹp đi những mối nghi ngờ. Tôi để một vài giờ trôi qua bằng
cách đọc sách. Cuối cùng, tôi đi bách bộ qua các căn phòng của chúng tôi
để tự trấn an. Trong phòng của Manông, tôi thấy một bức thư niêm phong
cẩn thận đặt trên cái bàn của nàng. Thư gởi cho tôi và nét chữ là của nàng
viết. Tôi run rẩy bóc bức thư. Bức thư đó viết:

“Chàng hiệp sĩ thân yêu của em ơi! Em xin thề rằng anh là thần tượng

của trái tim em và trên cõi đời này chỉ có anh là người mà em có thể yêu
như em đã từng yêu anh, nhưng anh đã chẳng thấy rằng trong cảnh ngộ của
chúng ta lâm vào, thì chung thủy là một đức tính ngu ngốc đó sao? Có thể
nào anh lại tin rằng khi thiếu bánh mì, người ta vẫn có thể yêu nhau thắm
thiết? Cái đói rồi sẽ làm em có một vài điều lầm lẫn cuối cùng, một ngày
nào đó em trút hơi thở cuối cùng thì em lại sẽ ngỡ rằng đó là mình thở than
vì tình yêu. Anh hãy tin rằng em tôn thờ anh, nhưng anh hãy để em thu xếp
cho vận hội của chúng ta trong một thời gian. Kẻ nào mà rơi vào cái lưới
của em thì hãy coi chừng! Em làm việc để cho chàng hiệp sĩ của em giàu có
và sung sướng. Ông anh của em sẽ cho anh biết những tin tức về Manông
của anh và rằng em đã khóc vì bắt buộc phải rời bỏ anh”.

Sau khi đọc xong bức thư, tôi rơi vào trong một tình trạng khó mà tả

lại được, bởi vì cho đến hôm nay tôi vẫn còn không biết lúc đó tôi bị những
tình cảm nào làm xáo động. Đó là một tình huống duy nhất người ta chưa
hề cảm thấy một điều gì tương tự. Người ta không thể giải thích điều đó
cho những người khác được vì họ chưa bao giờ có ý niệm về nó, và chính
bản thân mình cũng không thể đem nó so sánh với bất cứ thứ tình cảm nào
mà mình đã trải qua. Nhưng dù cho tâm trạng của tôi lúc đó ra sao đi nữa,
chắc chắn trong đó đã pha trộn đau khổ, hờn dỗi, ghen tuông và xấu hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.