MANON LESCAUT - Trang 93

nhưng hãy thừa nhận rằng với những trái tim như chúng ta đang có, thì
những lạc thú đó chính là hạnh phúc hoàn hảo nhất.”

Đoạn kết của bài diễn thuyết của tôi làm cho Tibecgiơ vui vẻ trở lại.

Anh ấy thừa nhận rằng trong những ý nghĩ của tôi cũng có cái gì đấy hợp
lý. Anh ấy chỉ có một điều phản bác duy nhất là hỏi lại tôi rằng tại sao tôi
không thực hiện những nguyên tắc của chính tôi đề ra, bằng cách hy sinh
tình yêu của tôi cho niềm hy vọng được Chúa Trời ban thưởng mà tôi đánh
giá cao đến vậy. Tôi đáp:

“Bạn thân mến ơi, chính ở điểm này mình thừa nhận sự khốn khổ và

yếu đuối của mình. Ôi! Đúng là mình phải hành động như mình lý luận!
Nhưng mình nào có làm chủ được hành động của mình. Để có thể quên đi
những nét quyến rũ của Manông, có sự giúp đỡ nào mà mình không cần
đến!”

Tibecgiơ đáp:

“Lạy Chúa, mình nghĩ đây lại thêm một người gianxênít

[29]

nữa của

chúng ta!”

“Mình không biết mình là gì, tôi đáp, và mình cùng chẳng rõ mình

phải là gì, nhưng mình thấy những điều họ nói là chân lý đấy!”

Cuộc nói chuyện này ít nhất cũng làm cho anh bạn tôi trở lại thương

xót tôi. Anh ấy hiểu rằng nếu tôi sống buông tuồng là do tôi yếu đuối chứ
không phải do bản chất xấu xa. Nhờ đó mà về sau, anh đã sẵn sàng giúp đỡ
tôi mà nếu không có những sự giúp đỡ đó, chắc tôi đã tiêu vong trong cảnh
khốn cùng. Tuy vậy tôi không hề tiết lộ với anh ấy ý đồ trốn khỏi Xanh
Lazarơ. Tôi chỉ nhờ anh ấy chuyển giúp bức thư. Tôi đã viết sẵn bức thư đó
khi anh ấy chưa đến, và tôi đã không thiếu những lý do để nhấn mạnh sự
cần thiết phải viết thư của tôi. Anh ấy đã tận tình đưa thư tới nơi và trước
khi trời tối, Lexcô đã nhận được bức thư tôi gửi cho anh ta.

Ngày hôm sau, Lexcô đến thăm tôi với danh nghĩa là anh cả tôi. Tôi

vui mừng tột độ khi trông thấy hắn trong phòng tôi. Tôi cẩn thận đóng chặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.