MANON LESCAUT - Trang 94

cửa lại. Tôi nói với hắn ta:

“Chúng ta không được bỏ phí một phút. Trước hết, anh hãy cho tôi

biết tin tức của Manông, sau đó anh hãy bày cho tôi cách nào để tháo cũi sổ
lồng.”

Hắn đoan chắc với tôi rằng hắn không gặp lại cô em gái từ cái hôm

trước khi tôi bị bắt; rằng chỉ biết được tin về số phận của Manông và của
tôi sau khi đã mất công dò hỏi; rằng hắn đã hai, ba lần đến Nhà trừng giới
nhưng người ta đã không cho phép hắn gặp nàng.

“Thằng G.M... khốn kiếp! – Tôi kêu lêu – rồi mày sẽ biết tay tao!”

Lexcô nói tiếp:

“Về việc giải thoát cho chú thì không phải dễ như chú nghĩ đâu. Tối

qua, hai người bạn của anh cùng với anh, chúng tôi đã đi quan sát bên
ngoài tòa nhà này và chúng tôi thấy rằng cửa sổ của phòng chú nhìn xuống
một cái sân chung quanh có nhà cửa bao bọc, như chú đã báo cho chúng tôi
biết, do đó chủ khó mà thoát ra được. Hơn nữa chú lại ở tầng ba và chúng
tôi thì không thể đưa vào đây dây thừng và thang được. Như vậy là về mặt
ngoài, tôi thấy không có cách nào. Chúng ta phải nghĩ cách thoát ra từ bên
trong thôi.”

“Không được đâu! Tôi đã quan sát tất cả rồi, nhất là từ khi nhờ sự

khoan dung của cha bề trên, việc giam giữ tôi có nới lỏng đôi chút. Cửa
phòng tôi không khóa, tôi được tự do đi lại trong các hành lang dành cho
các tu sĩ; nhưng các cầu thang đều bị cánh cửa dày bịt chặt, suốt ngày đêm
cài cần thận, do đó chỉ với sự nhanh nhẹn không thì tôi không thể nào thoát
ra được. À này! – tôi nói tiếp sau khi đã suy nghĩ về một phương sách mà
tôi cho là tuyệt, – anh có thể mang đến cho tôi một khẩu súng lục không?

Lexcô đáp:

“Dễ thôi, nhưng chú định giết ai vậy?”

Tôi bảo đảm với hắn rằng tôi không hề có ý định giết người nên súng

không cần phải nạp đạn. Tôi bảo hắn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.