MARIE CURIE MỘT ĐỜI HY SINH CHO KHOA HỌC - Trang 260

Cảm kích, Ma-ri đành gạt lo ngại và lần đầu tiên trong đời mình, khi

đã năm mươi lăm tuổi, bà nhận những ràng buộc của một cuộc đi thăm chính
thức long trọng.

Nói đến du lịch thì I-ren và E-vơ rất hứng thú, tíu tít chuẩn bị. E-vơ

nằng nặc bắt mẹ phải sắm một hoặc hai chiếc áo mới và để lại Pa-ri những
chiếc áo mà Ma-ri ưng mặc nhất, đã cũ và bạc màu. Chung quanh Ma-ri ai
nấy bận rộn, vội vã. Báo chí bắt đầu nói đến những cuộc đón tiếp và nghi lễ
đang đợi Ma-ri ở bên kia Đại Tây Dương. Còn chính phủ Pháp thì lo đến vấn
đề phải tặng nữ bác học những danh hiệu gì cho xứng đáng với tiếng tăm
lừng lẫy của bà. Người Mỹ khó hiểu tại sao Ma-ri Qui-ri lại không có chân
trong Hàn lâm học Pa-ri, lại không được Bắc đẩu Bội tinh… Người ta vội
tặng bà danh hiệu này, nhưng một lần nữa, bà từ chối.

Cuối tháng tư 1921, Ma-ri cùng hai con gái đáp tàu O-lim-pích sang

Mỹ. Ba mẹ con chỉ có một hòm hành lý, nhưng được ở gian phòng sang nhất
của chiếc tàu hàng hải này. Trước những bàn ghế quá lộng lẫy, những bữa ăn
quá thịnh soạn, Ma-ri dè dặt, ngượng ngùng như một nông dân. Để khỏi bị
quấy rầy, bà ở miết trong phòng, khóa cửa để quên cuộc đi thăm chính thức
này bằng cách nhớ lại những kỷ niệm êm đềm phẳng lặng trong cuộc sống
bình thường của mình.

Ma-ri viết thư cho bà Giăng Pe-ranh, ngày 10 tháng 5 1921:

Hăng-ri-ét thân! Xuống tàu thì được thư chị. Nó làm tôi vui thêm.

Có đâu không lo ngại mà tôi từ giã nước Pháp mà đi một chuyến xa như vậy,
nó không hợp tí nào với sở thích và nếp sống của tôi.

Trên tàu chẳng thú vị gì cả. Biển u ám, ồn ào. Không ốm, nhưng tôi

cũng thấy hơi say sóng nên phần lớn thời gian chỉ ở trong buồng tàu. Hai
cháu có vẻ thích lắm. Bà bạn Mỹ đi cùng chúng tôi, tìm mọi cách tranh thủ
tình cảm của chúng. Bà ấy quả là khéo.

Tôi nhớ trại hè Lác-cu-ét (Larcouëst-NS) và những giờ phút đẹp đẽ

mà rồi đây sẽ lại được sống ở đấy, nhớ khu vườn mà chị sẽ đến để được yên
tĩnh, nhớ biển xanh và dịu, và đôi ta cùng thích, nó quả là niềm nở hơn cái
đại dương lầm lì lạnh lẽo này. Tôi lại nghĩ đến đứa con mà cháu gái lớn của
chị sẽ sinh, và sẽ là thành viên trẻ nhất của trại hè chúng ta – đại diện đầu
tiên của thế hệ mới. Hy vọng rằng sau nó, nhiều đứa khác nữa ra đời, những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.