MARION MÃI MÃI TUỔI 13 - Trang 21

những sợi tóc buông thẳng và hai con mắt mở to tròn chứa niềm hy vọng, sự
phân vân. Hay sự hãi hùng đây?

Một cơn lợm giọng choán lấy mẹ khi đọc những gì con viết. “Tớ đã

không nói ra được hết tất cả những gì tớ chất chứa trong tim mình, nhưng
bây giờ tớ nói đây, dẫu con tim tớ không còn đập nữa.” Marion của mẹ ơi,
nước mắt khiến mẹ ngạt thở.

Cùng trong chiếc phong bì gửi trường học, lá thư thứ hai cũng hết sức

khủng khiếp. “Những kỉ niệm đẹp nhất mà tớ đã có cùng các bạn:” dưới cái
tít này, đã chẳng có gì hết. Chỉ là một trang giấy trắng tinh mà thôi.

Thêm một lần nữa, mẹ giận con quá đi thôi. Con đã tự vẫn chỉ vì những

đứa ngu ngốc ấy, bởi vì một con bé không yêu mến con, nó đã coi con là
“phò”, là “không có bạn bè”, hay là “đồ đần”. Lời lăng nhục quả là khiến
người ta phẫn nộ. Nhưng tất cả những chuyện này đều chẳng đáng kể gì,
Marion ạ! Và hơn nữa, con lại còn xin lỗi. Xin lỗi vì cái gì, hả con gái bé
bỏng khốn khổ của mẹ? Xin lỗi ai chứ? Con đề nghị được tha lỗi, con ấy mà,
cô bé ngoan nhất trong tất cả các thiếu nữ.

“Xin lỗi vì những giọt nước mắt rơi trên giấy”, con viết thêm vào. Cho

đến lúc này đây, nhiều tháng sau đó rồi, mẹ vẫn không thể nào tin được và
run lên mỗi khi nghĩ đến câu này.

Bố mẹ đã đọc đi đọc lại lá thư của con hai lần, ba lần, chuyện đó pha

lẫn với câu chuyện về hai cuốn sổ liên lạc, những mẩu thông tin mà mẹ tìm
thấy trên mạng Internet, những thứ lặt vặt mà người này người kia nói với
mẹ. Rốt cuộc thì cũng phải chuẩn bị tang lễ. Và giới truyền thông bắt đầu
bủa vây gia đình ta.

Mẹ đã bị quá sức, quá bị đảo lộn, quá choáng váng, quá bận bịu, không

còn đủ minh mẫn để hiểu nổi những gì đang diễn ra. Rất nhanh, mẹ nhận ra
rằng chuyện của con giống như một trò chơi ghép hình. Mẹ đã tự nhủ: Mình
phải tìm, mình phải tìm ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.