hai tay sau khi rửa chúng trong bồn rửa. Những chiếc khăn đẫm máu đang
nằm trên ghế.
“Bác sĩ Blackwell?” Jack nói.
Ông bác sĩ nhìn lên. Ông ta tuổi độ tứ tuần, chiều cao trung bình, thể hình
hơi đô con và có vài sợi bạc tô điểm trên mái tóc đen của ông. Ông thiếu cái
nét quyến rũ hoặc là bàn tay nhẹ nhàng, nhưng ông thành thạo với công
việc của ông và chuyện đó có ý nghĩa hơn đối với Jack.
“Một vết thương dưới nách trái”, bác sĩ Blackwell nói. “Viên đạn đã không
kẹt lại trong cơ bắp của cậu ta, nhưng nó đã cướp đi một khối thịt. Theo tôi
thì cậu ta đã quá may mắn. Có một vết sẹo còn mới tại đây,” ông chỉ vào vai
trái của Robbie: “mà vẫn trông có vẻ chưa lành hẳn. Một vết thương do dao
gây nên, phải không?”
Ellie gật đầu. “Em ấy đã bị nó trong một... vụ ẩu đả tại Paris.”
“Tôi hiểu. Một cậu thanh niên thích có cuộc sống nguy hiểm.”
Jack cảm thấy hơn là nhìn thấy Ellie đơ người ra. “Bác sĩ Blackwell,” chàng
nói: “cho tôi có một lời với ông?”
“Đương nhiên.” Ông bác sĩ quay người sang Ellie với một nửa nụ cười
hiếm hoi. “Không cần phải hỏi xem cô có biết cách băng bó vết thương. Cô
đã học kỹ năng đó ở đâu vậy?”
Nàng đã không nhìn lên, nhưng vẫn tiếp tục đút món uống của mình, từng
giọt một, qua khỏi làn môi của Robbie. “Trong giáo xứ của cha tôi,” nàng
nói. “Tôi là con gái của một cha xứ.”
Chân mày của ông nhướng cao. Ông ném một cái nhìn vào bệnh nhân của