MARRY NHIỀU PHÉP LẠ - Trang 39

Nhưng vừa nói xong, ông bỗng giật mình nhớ ra, ông nói:

- Trời ơi! Thật đáng buồn! Bác sực nhớ ra là cái bàn trà dưới kia

không thể nào bay lên đây được mà chúng ta thì ngồi ở trên này. Vậy
làm thế nào bây giờ? Chúng ta ngồi trên này, bàn tiệc ở dưới ấy! Ôi
rắc rối! Rắc rối quá! Nhưng, ồ, bác thấy chuyện này hết sức buồn
cười!

Thế là ông lấy ngay khăn mùi xoa che mặt và bật lên cười sằng sặc.

Giên và Maicơn tuy vẫn tiếc rẻ các món bánh nướng, bánh ngọt, cũng
không nhịn được cười vì bệnh cười của ông Uých lan rất mau.

Ông Uých lấy mùi xoa chùi mắt, ông nói:

- Bây giờ chỉ còn có một cách là chúng ta phải nghĩ tới một chuyện

gì nghiêm túc. Một chuyện gì buồn chán, thật là buồn. Thế thì chúng
ta mới có thể xuống được. Nào, một, hai, ba! Các cáhu phải nhớ!
Chuyện thật là buồn!

Mấy bác cháu lấy tay đỡ cằm và suy nghĩ, nghĩ mãi....

Maicơn nghĩ đến trường học, sẽ có một ngày kia, em sẽ phải đi học.

Nhưng chính chuyện đó lại làm cho em thấy buồn cười.

Giên thì nghĩ: “ Khoảng mười bốn năm nữa mình sẽ thành người

lớn!” Nhưng em cũng chẳng tthấy buồn mà lại còn thấy thích thú, vui
vui nữa. Em không thể không mỉm cười khi hình dung ra mình đã lớn,
mặc váy dài, mang túi xách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.