MARTIN EDEN - Trang 127

"Sao, hàng vạn người cũng chẳng có lấy một người có những đường

nét đều đặn như của cô ấy. Thật là tuyệt mỹ. Nét mặt cô ấy đều như một
bức tượng ngọc thạch. Đôi mắt thật đẹp!"

"Cô nghĩ vậy ư?" Martin lơ đãng hỏi. Vì đối với gã trên đời này chỉ có

một người đẹp duy nhất, mà người đó đang ở cạnh gã đây, bàn tay đặt lên
cánh tay gã.

"Chứ sao? Nếu cô ấy có hoàn cảnh may mắn được ăn mặc, và được

học hành đi đứng, thì tôi dám chắc ông phải choáng người lên vì cô ấy, và
tất cả những đàn ông khác cũng vậy."

"Cô ấy còn phải học tập cả cách ăn nói nữa," gã nói, "nếu không thì

hầu hết những người đàn ông sẽ chẳng ai hiểu nổi cô ta. Nếu cô ta cứ nói tự
nhiên như thường thì tôi dám chắc cô không thể hiểu được lấy một phần tư
ý của cô ta nói đâu."

"Vô lý! Tôi thấy ông cũng cố chấp chẳng khác gì anh Arthur khi anh

ấy cố bênh vực lý lẽ của mình."

"Cô đã quên tôi nói như thế nào lần đầu cô gặp tôi? Từ đó đến nay tôi

đã học được cách ăn nói mới. Trước kia, tôi nói như cô gái ấy. Bây giờ tôi
đã có thể nói theo ngôn ngữ của cô, có thể diễn đạt được tư tưởng của mình
làm cho cô hiểu được đầy đủ, có thể cắt nghĩa cho cô rõ những chỗ cô
không hiểu trong ngôn ngữ của cô gái nọ, và cô có biết tại sao dáng đi của
cô ấy lại như thế không? Bây giờ tôi mới nghĩ đến những điều đó, tuy rằng
trước đây tôi thường không bao giờ nghĩ tới, và tôi bắt đầu hiểu... nhiều."

"Tại sao dáng đi của cô ấy lại như vậy?"

"Cô ấy phải đứng bên máy hàng giờ liền trong bao nhiêu năm trời.

Lúc trẻ, thân thể người ta hãy còn mềm lắm, công việc nặng nhọc sẽ nhào
nặn nó như vữa, tùy theo tính chất của công việc. Chỉ nhìn thoáng những
người lao động tôi gặp ở phố, tôi cũng có thể nói ngay được nghề nghiệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.