MARTIN EDEN - Trang 449

thể tới nơi và trở lại, gã nhận được ngân phiếu năm ngàn đô la của Công ty
Singletree Darnley.

"Chị Maria, chiều nay, khoảng hai giờ tôi muốn chị xuống phố với

tôi." Martin nói sáng hôm đó, khi tấm ngân phiếu tới. "Hay tốt hơn là chị
hãy đợi tôi ở Broadway, đường mười bốn, lúc hai giờ. Tôi sẽ tìm chị ở đó."

Đúng giờ hẹn, chị Maria đã ở đó, nhưng "giầy" là đầu mối duy nhất

của các điều bí hiểm mà đầu óc chị có thể suy ra, và chị thấy thất vọng rõ
ràng khi Martin dắt chị thẳng qua hiệu giầy đến phòng văn khế thực sự.
Những điều đã xảy ra ở đó còn đọng lại mãi mãi về sau trong óc chị như
một giấc mộng. Những người quý phái lịch sự ở đó mỉm cười với chị một
cách nhân từ khi họ nói chuyện với Martin hoặc nói chuyện với nhau; một
cái máy chữ lách cách, những chữ ký được ký trên một tờ văn tự nom trang
trọng, người chủ nhà của chị cũng ở đó và cũng ký vào. Khi đã xong đâu
vào đấy và khi đã ra tới hè phố, người chủ nhà nói với chị:

"Bà Maria, tháng này bà không phải trả tôi bảy đô la rưỡi nữa."

Maria quá mừng rỡ không nói được nữa.

"Cả tháng sau, tháng sau, tháng sau nữa cũng vậy," người chủ nhà nói

thêm.

Chị ấp úng cám ơn ông ta, coi đấy như một ân huệ. Mãi đến lúc chị

quay về nhà ở khu Oakland, hỏi bà con láng giềng và nhờ lão chủ hiệu thực
phẩm Bồ đào nha xem kỹ lại cho, chị mới thật biết rằng chị đã là chủ nhân
của căn nhà nhỏ mà chị đã sống và đã phải trả tiền thuê bao lâu nay.

"Tại sao ông lại thôi không giao thiệp mua bán hàng của tôi nữa?" lão

chủ hiệu thực phẩm Bồ đào nha hỏi Martin chiều hôm đó; lão bước ra gọi
gã khi gã ở trên xe điện xuống. Martin cắt nghĩa là gã đã thôi không nấu ăn
lấy nữa, và rồi bước vào cửa hiệu, cùng uống rượu với chủ nhân. Gã nhận
thấy đây là thứ rượu ngon nhất mà lão Bồ đào nha có trong kho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.