MARTIN EDEN - Trang 472

khi đàn bà nhìn anh kiểu ấy, một người như anh. Điều đó không tự nhiên.
Đối với những anh chàng yếu đuối ẻo lả thì không sao. Nhưng anh vốn
không phải là loại người như thế. Nói thật chứ, em sẽ vui lòng, em sẽ sung
sướng nếu có người đàn bà xứng đáng nào đó có thể làm cho anh quan tâm
đến họ."

Từ biệt Lizzie ở lớp học ban đêm, gã quay về khách sạn Metropole.

Bước vào phòng, gã gieo người xuống chiếc ghế bành kiểu Morris,

mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Gã không ngủ gật mà cũng chẳng nghĩ gì
hết. Đầu óc gã trống rỗng trừ lúc những bức tranh ký ức không gọi mà tới
diễn ra với những sắc màu và những ánh hào quang rực rỡ ngay dưới mi
mắt gã. Gã nhìn thấy những bức tranh đó nhưng hầu như không nhận thức
được chúng - chẳng khác gì chúng là những giấc mộng. Thế mà nào gã có
ngủ đâu. Có một lần gã đánh thức mình cho tỉnh táo, nhìn đồng hồ. Đúng
tám giờ. Gã không có việc gì làm cả mà đi ngủ thì lại quá sớm. Thế rồi đầu
óc gã trở lại trống rỗng và những bức tranh kia lại thành hình để rồi lại tan
biến đi dưới mi mắt gã. Không có gì rõ rệt ở những bức tranh đó. Chúng
vào chỉ là những đám lá, những cành cây mọc thành với ánh mắt trời nóng
gắt xuyên qua.

Một tiếng gõ cửa làm gã bừng tỉnh. Gã không ngủ, và đầu óc gã tức

khắc liên hệ tiếng gõ đó, với một bức điện, một lá thư hay có lẽ một trong
những người hầu phòng nào đó mang quần áo sạch từ hiệu thợ giặt về. Gã
nghĩ tới Joe và tự hỏi không biết bây giờ anh ta ở dan trong khi gã nói "Cứ
vào!"

Gã vẫn nghĩ đến Joe và không quay về phía cửa. Gã nghe thấy tiếng

đóng cửa nhè nhẹ. Một sự yên lặng kéo dài. Gã quên rằng đã có một tiếng
gõ cửa, gã vẫn nhìn một cách trống rỗng về phía trước cho đến tận lúc gã
thấy tiếng nức nở của một người đàn bà. Đó là tiếng nức nở không chủ tâm,
từng hồi, nghẹn ngào, tắc lại. Gã nhận thấy như thế khi gã quay người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.