MARTIN EDEN - Trang 481

một nàng Ruth lý tưởng hóa nào đó, một con người cao quý thoát tục do gã
tự tạo ra,một nàng tiên lung linh ngời sáng trong những vần thơ tình của gã.
Cái cô Ruth tư sản có thực này, với tất cả những nhược điểm tư sản của cô
ta, với những cái chật hẹp vô vọng của cái tâm lý tư sản trong đầu óc cô ta,
thì quả gã chưa hề yêu.

Nàng bỗng cất tiếng nói:

"Em biết rằng hầu hết những điều anh nói đều đúng cả. Em quả là có

sợ cuộc sống. Em đã không yêu anh đầy đủ. Em cần phải học để yêu hơn
nữa. Em yêu anh vì anh là anh bây giờ, vì anh đã là anh trước kia, yêu cả
cái con đường mà anh đã tự cải biến mình. Em yêu cả những điều bất đồng
của anh với cái mà anh gọi là của giai cấp em, yêu anh vì niềm tin của anh
mà bây giờ em chưa hiểu được, nhưng em biết rằng sau này em có thể hiểu.
Em sẽ tận tụy đem cả đời em ra để mà hiểu nó. Ngay cả đến việc anh lại
hút thuốc, và những lời thề bồi, chửi rủa của anh - chúng là một phần của
anh, và em cũng yêu cả chúng nữa. Em còn có thể học tập. Mấy phút qua
em đã học được rất nhiều. Cái việc em dám đến đây hôm nay là một bằng
chứng của những cái mà em đã học được. Ôi, Martin... "

Nàng nức nở và ép chặt vào người gã.

Lần đầu tiên cánh gã ôm lấy nàng một cách trìu mến và có thiện cảm,

nàng nhận thấy điều đó, nàng sung sướng cựa mình, nét mặt bừng lên rạng
rỡ.

"Quá muộn rồi!" Gã nói và nhớ lại lời Lizzie. "Tôi là một con người

ốm yếu, không phải ốm yếu về thể xác đây, trong tâm hồn tôi, trong trí óc
tôi cơ. Hình như tôi đã mất hết cả lòng ham sống rồi. Tôi dửng dưng với tất
cả. Nếu cô nói với tôi thế này vài tháng trước đây thì tình hình có lẽ đã
khác. Bây giờ thật đã quá muộn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.