MARTIN EDEN - Trang 483

Gã ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, và giống như một đứa trẻ đang khỏe

thấy ánh nắng mặt trời thấm qua màng nước mắt trong con người liền quên
hết nỗi sầu khổ, Martin cũng quên bệnh tật của mình, quên cả sự có mặt
Ruth và mọi thứ, chỉ nhìn thấy những hàng cây rọi ánh nắng lọt qua mắt gã,
nó thành hình và rực lóe lên dưới mi mắt gã. Nó không làm cho lòng người
thanh thản đi chút nào, cái đám lá cây xanh ấy. Ánh mặt trời lóe sáng quá,
gay gắt quá. Nó làm mắt gã chói lên khi nhìn vào, tuy nhiên không hiểu tại
sao gã vẫn cứ nhìn.

Gã bỗng tỉnh lại vì tiếng quả đấm cửa lạch cạch. Ruth đã đứng ở bên

cửa rồi.

"Em ra ngoài thế nào được bây giờ?" Nàng hỏi giọng đầy nước mắt.

"Em sợ lắm."

"Ồ, xin tha lỗi cho tôi," gã kêu lên rồi đứng bật dậy. "Cô biết đấy đầu

óc tôi thất thường. Tôi quên mất rằng cô ở đây." Gã để tay lên đầu mình.
"Cô thấy đấy, tôi không được bình thường. Để tôi đưa cô về. Chúng ta có
thể đi theo lối đi của các người hầu phòng. Không ai nhìn thấy chúng ta
đâu. Bỏ cái mạng xuống là mọi chuyện yên cả."

Nàng bám lấy tay gã, qua những lối đi tối mờ mờ, và bước xuống

những bậc cầu thang hẹp hẹp.

"Thôi yên rồi," nàng nói khi họ đã ra tới đường, đồng thời định bỏ tay

ra không vịn vào cánh tay gã nữa.

"Không mà, không mà, để tôi đưa cô về nhà." Gã trả lời.

"Thôi xin đừng!" Nàng phản đối. " Không cần thiết."

Nàng lại định bỏ tay ra. Gã cảm thấy tò mò trong thoáng lát. Bây giờ

đến lúc hết nguy hiểm rồi thì nàng lại sợ. Nàng hầu như hoảng hốt muốn
rời gã ngay. Gã không thể thấy một cớ gì, và cho rằng đó là do thần kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.