MARTIN EDEN - Trang 485

"Hẳn rồi," nét mặt Joe rạng rỡ. "Cho đến khi mình sống lang thang thì

mới biết cuộc đời là thế nào. Mình đã nặng lên được ba mươi "pao" và cảm
thấy dễ chịu lắm. Chứ sao, ngày xưa mình phải làm cho chúng đến chỉ còn
cái da bọc xương, sống lang thang hẳn hợp với mình."

"Nhưng cậu vẫn còn đang phải đi tìm chỗ ngủ trọ," Martin nói đùa.

"Đêm nay lạnh lắm."

"À, ừ! Mình đang tìm chỗ ngủ trọ," Joe thọc tay vào trong túi ở hông

lôi ra đầy một nắm xu. "Cái nghề này khổ công lắm chứ có phải chơi," anh
ta vui lên. "Trông cậu có vẻ bảnh, mình mới xin."

Martin cười và đưa nắm tiền cho Joe.

"Với số tiền này, hẳn được tha hồ uống rượu!" Martin nói ướm.

Joe bỏ nắm tiền vào trong túi.

"Mình, bây giờ không uống nhiều rượu nữa," anh ta nói. "Mình không

nghĩ tới chuyện uống say rượu nữa, tuy rằng không uống là do mình không
thích thôi, chứ không gì có thể ngăn cấm nổi mình. Từ ngày chia tay với
cậu, mình chỉ uống có một lần, cũng là bất đắc dĩ vì dạ dày lép quá. Khi
mình làm việc như một con vật, mình uống như một con vật. Khi mình
sống như một con người, mình uống như một con người - thỉnh thoảng thấy
thích thì nhấm nháp một tí, thế thôi."

Martin hẹn gặp lại Joe vào sáng hôm sau, rồi đi về khách sạn. Gã dừng

lại ở phòng xem giờ tàu chạy. Năm hôm nữa, tàu Mariposa sẽ nhổ neo đi
Tahiti.

"Ngày mai anh hãy gọi điện thoại bảo để dành riêng cho tôi một

phòng," gã nói với người quản lý khách sạn, không lấy phòng ở phía trước
mà phòng ở phía sau nhé, chỗ có hướng gió ấy - phòng phía tay trái, nhớ
nhé, phòng phía tay trái ấy. Anh nên ghi lại thì hơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.