MARTIN EDEN - Trang 52

"Đằng ấy muốn nói là cứ làm ra vẻ đằng ấy phớt họ đi phỏng?" Jim

hăm hở hỏi.

Martin nghĩ một lúc rồi trả lời. "Có thể làm như thế được đấy, nhưng

đối với tớ, tớ lại cho là khác. Tớ chả bao giờ để ý đến họ nhiều. Nếu cậu
cũng làm như thế, chắc chắn là ăn thua đấy."

"Giá đêm qua có đằng ấy ở nhà thằng Riley thì tốt quá," Jim nói không

ăn nhập đâu vào đâu. Một đám anh chị chạm trán nhau ở đấy, có một thằng
khốn kiếp từ Tây Oakland tới. Chúng gọi thằng này là "Chuột." Kẻng lắm,
chẳng thằng nào địch lại với nó được. Bọn chúng tớ chỉ mong giá có đằng
ấy. Thế đằng ấy biến đâu thế?"

"Xuống Oakland." Martin trả lời.

"Đi xem hát à!"

Martin gạt cái đĩa ra một bên rồi đứng dậy.

"Tối hôm nay có đi nhảy không?" Jim hỏi với.

"Không, tớ nghĩ có lẽ tớ sẽ không đi đâu hết."

Gã bước xuống bậc thang đi ra ngoài phố, hít những hơi thật dài. Gã bị

ngột ngạt vì cái không khí ấy, lời lẽ ba hoa của gã thợ phụ làm gã phát điên
lên. Đã có lúc gã phải cố hết sức mới trấn tĩnh lại để khỏi chồm lên ấn đầu
thằng Jim vào bát cháo. Nó càng ba hoa, thì Ruth đối với gã hình như lại
càng xa vời. Làm sao mà gã, sống chung bầy với bọn này, lại có thể xứng
đáng được với nàng. Vấn đề trước mắt làm cho gã kinh sợ. Cái địa vị của
gã trong tầng lớp công nhân cứ ám ảnh, dìm gã xuống. Chị gã, căn nhà, gia
đình chị gã, thằng thợ phụ Jim, tất cả mọi người mà gã biết, mớ dây ràng
buộc cuộc đời. Cuộc sống không ngọt ngào với gã một chút nào. Từ trước
đến nay, gã vẫn thừa nhận cuộc sống, gã vẫn sống cuộc sống ấy với mọi thứ
chung quanh và cái đó như một chuyện tốt lành. Gã chả bao giờ chất vấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.