này" 1 là những thành ngữ với nhiều biến dạng mà gã thầm nhắc lại trong
óc cốt để làm quen với cách nói của Ruth. "And" và "Ing," phải phát âm
"d" và "g" sao cho rõ, gã đọc đi đọc lại hàng ngàn lần. Gã ngạc nhiên thấy
mình bắt đầu nói tiếng Anh tốt và đúng hơn cả những sĩ quan và những ông
khách thích phiêu lưu ở trong những "ca-bin" đã bỏ vốn cho cuộc thám
hiểm này.
Thuyền trưởng là một người Na Uy mắt lờ đờ như mắt cá, không hiểu
sao lại có được một bộ Shakespeare toàn tập mà ông ta không bao giờ đọc.
Martin giặt quần áo cho ông ta, để đổi lại, ông ta cho phép gã mượn đọc
pho sách quý ấy. Trong suốt một thời gian gã quá mê man với những vở
kịch, những đoạn hay, chúng khắc sâu không chút khó khăn vào trí óc gã,
cả một thế giới như đã hình thành dưới hình thức hài kịch và bi kịch thời
Elizabeth, và chính những tư tưởng của gã cũng là những dòng thơ không
vần. Điều đó đã luyện tai gã khiến gã có thể hiểu được cái hay của tiếng
Anh cao quý: đồng thời nó còn giúp cho gã biết rất nhiều từ ngữ bây giờ
không dùng nữa.
Tám tháng qua đi rất bổ ích, ngoài việc học nói sao cho đúng, tập suy
nghĩ cho thâm thuý, gã còn biết thêm về mình rất nhiều. Cùng với ý nghĩ tự
cho mình là kém cỏi do vốn học vấn quá ít, gã thấy dâng lên trong lòng
niềm tin ở sức mạnh. Gã thấy có sự cách biệt rõ ràng giữa gã và những
người bạn thuỷ thủ, và gã cũng đủ khôn ngoan để thấy rằng sự khác nhau là
ở chỗ có tiềm lực chứ không phải ở thành tựu của việc làm. Những cái gã
có thể làm thì họ cũng có thể làm được; nhưng gã mơ hồ cảm thấy trong
người gã có một chất men đang hoạt động, nó cho gã hay rằng khả năng
của gã còn vượt xa những điều gã đã làm. Cái đẹp kì diệu của cuộc đời giày
vò gã, gã ao ước giá có Ruth ở đây để cùng chia sẻ - gã định sẽ tả lại cho
nàng nghe về rất nhiều những cảnh đẹp của Nam Hải. Nghĩ thế, tinh thần
sáng tạo nơi gã bùng lên như ngọn lửa, thúc giục gã phải tái tạo cái đẹp này
cho một đám thính giả rộng rãi hơn là Ruth. Thế rồi tư tưởng đó đến với gã
rực rỡ, huy hoàng. Gã sẽ viết văn. Gã sẽ là một trong những con mắt để cả