mắt nhìn xuống anh. Một người chỉ có một mình. Chỉ cần ngày mai, mặt
trời lên, mặt biển mênh mông và rực sáng, anh sẽ quay về với đời sống
thực, với các va chạm. Nhưng giờ đây, giữa bóng đêm vừa an ủi vừa đáng
sợ này, anh tự cho phép mình yếu đuối. Nước mắt chảy xuống, mặn như
nước biển. Sau một đêm thức trắng, những muộn phiền cô độc đông cứng
lại, lắng sâu vào góc khuất. Hoàn toàn tỉnh táo, Hải quay trở về với công
việc.
Cuối tháng, ông Quyền rút Hải về lại thành phố. Đã thuê được ngôi nhà
nhỏ trong khu phố Tây để làm văn phòng đại diện. Một loạt công việc mới
lại ập đến: Xây dựng bộ phận kinh doanh, móc nối với các đại lý du lịch để
bán phòng cho resort, lựa chọn các nhà cung cấp thực phẩm và hàng hóa,
tìm mua một chiếc xe 24 chỗ, tuyển tài xế để đưa khách lẻ và hàng hóa ra
Mũi Né hàng ngày. Tiếng là trợ lý cho ông Quyền, thật ra, Hải chạy hết mọi
việc. Ông Quyền chỉ đưa ra quyết định cuối cùng. Anh sớm nhận ra mức
lương ba triệu không phải quá lớn. Việc nhiều tối mắt tối mũi. Chiếm thời
gian là chuyện nhỏ. Vấn đề lớn nhất, nó choán hết đầu óc, khiến Hải không
ngừng lo lắng, suy nghĩ. Dạo gần đây, ông Quyền hiếm có mặt ở văn
phòng. Ông đang yêu. Một cô gái chỉ nhỏ hơn ông có ba mươi tuổi. Hải
không hiểu nổi cáo già khôn ngoan như ông chủ lại biến thành chú gà trống
háo hức và phô trương khi ở bên cạnh cô gái rõ ràng trình độ thấp kém,
thực dụng một cách lộ liễu. Kể từ đó, toàn bộ cuộc đời ông Quyền chất lên
chiếc xe hơi cũ, cứ thế lao qua con đường đầy những ổ gà. “Thế giới này
hình như đang bị say rượu!” – Hải nghĩ, chán nản và khôi hài. Mọi việc tại
văn phòng và resort phó thác cho anh. Như hôm qua, dù đã nhận lời tham
dự dạ tiệc ra mắt một văn phòng du lịch lớn, đến phút cuối, ông Quyền lại
giao cho anh: “Có nhiều mối làm ăn ở đó. Nhất định cậu phải có mặt!”.
Hải mở ngăn kéo lấy bộ quần áo đẹp mới sắm, dành cho dịp quan trọng.
Một con gián bay vụt ra, chấp chới bay qua luồng đèn sáng rồi bám lên bức
tường ố nước mưa. Khi Hải đẩy xe ra sân chung, mấy cô thợ may công
nghiệp cùng nhà trọ í ới kéo nhau ra cửa, vươn cổ nhìn anh. Một cô cố ý
nói to: “Người ta bây giờ là dân văn phòng rồi nhe. Sang trọng quá chừng.