MẮT BIẾC - Trang 55

Rôi tôi hỏi, ngu như bò:

- Sao Hà Lan nghĩ ra chuyện đến đây hay vậy ?

Hà Lan nhún vai:

- Hà Lan đâu có nghĩ ra . Mẹ Hà Lan bảo Hà Lan đến học chung với Ngạn.

Câu trả lời của Hà Lan làm tôi cụt hứng. Hóa ra là vậy . Tôi không thèm xúc động vì
Hà Lan nữa, tôi xúc động vì ... mẹ nó. Mẹ Hà Lan rất mến tôi, bà luôn luôn nhớ đến
ơn cứu tử của ông tôi từ thời xa lắc xa lơ
nào . Nghĩ đến đó, tôi đâm ra yêu mến ông tôi vô cùng. Ông là một người ông tuyệt
diệu . Khi chết đi, ông vẫn để đức lại cho con cháu . Nhờ ông, tôi mới có ngày hôm
nay .

Từ ngày có Hà Lan đến học chung, tôi như trở thành một con người khác. Tôi ăn
mặc tươm tất hơn, tắm rửa một ngày nhiều lần hơn, tóc tai gọn ghẽ hơn và chuẩn
bị bài vở chu đáo hơn. Trước những câu hỏi của Hà Lan, tôi không muốn bị lúng
túng một chút nào . Trước mắt Hà Lan, tôi muốn tỏ ra là một học sinh xuất sắc và
nhờ trời, và nhờ Hà Lan, tôi đã làm được điều đó.

Ngay ngày đầu tiên, Hà Lan đã nhìn thấy cây đàn tôi treo trên vách. Lúc giải lao, nó
hỏi:

- Ngạn biết chơi đàn hả ?

Tôi gật đầu .

Hà Lan đề nghị:

- Ngạn đàn cho Hà Lan nghe đi !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.